Kỷ Dạ Bạch hất hàm, vờ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nói: "Không có gì."
"Rõ ràng cậu mới nói cái gì đó..." Ninh Hề Nhi nghiêng đầu, cười tít cả mắt: "Không phải cậu nói là "Tôi quan tâm" đó chứ!"
Chết tiệt!
Thế mà con nhỏ này lại nghe rõ!
Chẳng qua hắn chỉ nói thế mà thôi... Đúng! Đúng như thế...
"Anh đây sao có thể nói mấy lời kiểu thế chứ!" Kỷ Dạ Bạch nhướng mắt lên nhìn, "Đừng có ảo tưởng thế!"
Nụ cười của Ninh Hề Nhi dần dần biến mất.
Hốc mắt bỗng nhiên khô khốc.
Trên thế giới này, giả bộ đóng kịch thì dễ, tình cảm thực sự thì khó mà có được.
Ai sẽ quan tâm tới cô? Ngay cả người thân máu mủ ruột rà, cũng bủn xỉn sự quan tâm với cô.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, vào thời điểm đau ốm sắp chết, cô gọi điện cho bố, nhưng chỉ có thể nghe được đôi ba câu từ Thư ký của ông: "Tiểu thư, dù cô có chết thật, thì chủ tịch Ninh vẫn sẽ lựa chọn việc ký hạng mục này, chứ không chọn cô đâu."
Những năm gần đây, cô có được bao nhiêu thứ khiến bạn bè cùng lứa ngưỡng mộ khát khao: quần áo, túi xách hàng hiệu, điện thoại mẫu mới nhất, vòng tay bản giới hạn,...
Đáng lẽ cô nên thỏa mãn chứ, dựa vào đâu mà tham lam đòi hỏi người khác quan tâm cô?
"Ha ha, không ngờ chẳng có ai quan tâm hết." Ninh Hề Nhi cố tỏ vẻ thoải mái bày trò đùa cợt, "Tôi là Ninh Hề Nhi cơ mà! Là tiên nữ chỉ uống sương sớm hàng ngày đấy!"
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, đôi môi mỏng thoáng nhếch lên.
Một Ninh Hề Nhi như vậy, thật sự khiến hắn rất đau lòng.
Tay hắn xách cổ áo đồng phục học sinh của cô, kéo cô đi về phía trước.
"Này này! Cậu làm gì thế!"
"Ăn cơm."
"Cậu nói sai rồi, là đưa tiên nữ đi ăn cơm!"
"..."
...
Kỷ Dạ Bạch lái xe đưa Ninh Hề Nhi tới một trung tâm mua sắm tổng hợp gần đó.
Trung tâm mua sắm tổng hợp này là tổ hợp khu mua sắm, giải trí, ẩm thực, vô cùng sang trọng.
Chọn một nhà hàng thường lui tới, Kỷ Dạ Bạch gọi một bàn đầy ắp thức ăn, còn không quên đặt thêm bát canh tẩm bổ.
Bác sĩ nói, sức khỏe của Ninh Hề Nhi yếu ớt không ổn định, phải kết hợp với rèn luyện, cách dễ nhất để điều trị là bổ sung dinh dưỡng bằng đồ ăn.
Ninh Hề Nhi cầm điện thoại lướt lướt một hồi, sau đó lại cười khúc khích nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nghi ngờ nhìn cô, chỉ nghe tiếng điện thoại di động vang lên âm thanh thông báo, hắn mở điện thoại lên xem, mặt mũi tức khắc đen sì.
Trên màn hình là dòng tin nhắn Ninh Hề Nhi gửi tới:
"Thật ngưỡng mộ cậu có thể ngồi ăn cơm với tiểu tiên nữ (*^__^*)"
Cái con nhỏ này, đúng là được voi đòi tiên...
Tay nhấn vào nút xóa, chợt khựng lại một chút, rồi lại chọn hủy, hắn thờ ơ cất điện thoại đi.
Sau khi món ăn được dọn lên, Ninh Hề Nhi ôm mặt đầy khổ não: "Tôi đang giảm cân đấy, cậu gọi nhiều thế, không ăn hết thì làm sao!"
"Cậu biết đàn ông khi nhìn phụ nữ sẽ nhìn cái gì không?" Kỷ Dạ Bạch hỏi.
"Dáng người?"
"Sai, là mặt."
"..."
"Cho nên cậu có gầy đi nữa cũng vô ích, trông mặt xấu thế, tự mình theo đuổi cũng chẳng ma nào thèm."
"..."
"Ăn đi!"
Ninh Hề Nhi ấm ức khó chịu cầm đôi đũa lên, cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Cô cúi thấp đầu, cho nên không thể thấy được ý cười hiện trên khóe môi Kỷ Dạ Bạch.
...
Sau khi ăn xong, Ninh Hề Nhi không kìm được mà kéo Kỷ Dạ Bạch đi dạo phố.
Trên đường có một cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm, Ninh Hề Nhi thử một thỏi son, cô quay sang hỏi Kỷ Dạ Bạch bên cạnh: "Có đẹp không?"
Nguyên bản là đôi môi hồng nhạt màu anh đào, tô lên màu đỏ tươi vừa khéo, khiến gương mặt cô cũng đỡ nhợt nhạt hơn rất nhiều.
Yết hầu gợn lên, Kỷ Dạ Bạch quay mặt qua chỗ khác: "Cũng bình thường."
"Ờ..." Ninh Hề Nhi thất vọng hết sức, cô lại thử một màu khác, chu môi hỏi: "Cái này thì sao? Có khó coi không? Hay để tôi thử màu khác..."
Đôi môi mọng nước, xem ra rất vừa miệng, rất ngọt...
Kỷ Dạ Bạch ho khan một tiếng, thuần thục lấy ví tiền, dặn với thu ngân: "Lấy hết đi!"