"Này! Cậu làm thế là bắt nạt người khác đấy hiểu không hả!" Ninh Hề Nhi giậm chân, đưa tay lên kéo tay Kỷ Dạ Bạch ra.
Nhưng giữa nam và nữ có sự chênh lệch lớn về sức lực, Ninh Hề Nhi đã cố hết sức mình song vẫn chẳng kéo ra được chút nào.
Kỷ Dạ Bạch hơi hếch cằm, vẻ mặt kiêu căng: "Ừ đấy, tôi bắt nạt cậu đấy, cậu làm gì được tôi nào?"
Khốn kiếp!
Nhưng cái chiêu thà chết không chịu khuất phục cũng vô dụng, Kỷ Dạ Bạch hoàn toàn không trúng chiêu.
Chẳng lẽ phải chịu thua thật sao...
"Kỷ Dạ Bạch..." Ninh Hề Nhi nũng nịu gọi.
Tổ tiên nhà họ Ninh là người phương nam, giọng điệu khi nói chuyện rất dịu dàng. Đặc biệt là Ninh Hề Nhi, giọng ngọt ngào mềm mại, từ nhỏ cô đã sử dụng chiêu làm nũng này, bách phát bách trúng.
Quả nhiên Kỷ Dạ Bạch thích mềm không thích cứng, Ninh Hề Nhi tỏ thái độ mềm mỏng, tay hắn lập tức thả lỏng hơn phân nửa.
"Hửm?"
"Tôi sai rồi. Cậu đừng giận tôi nhé." Ninh Hề Nhi chắp hai tay tỏ vẻ van nài: "Cậu thả tôi ra đi, được không?"
Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm cô chốc lát, đôi mắt kia như chứa đầy nước, chỉ cần hắn bóp mạnh thêm một chút thì có lẽ Ninh Hề Nhi sẽ òa khóc như vỡ đê.
Vừa nghĩ thế, hắn lập tức thả tay ra, hai tay đút túi quần, động tác lưu loát, không hề mất tự nhiên chút nào.
Ninh Hề Nhi vẽ vòng tròn trong đầu: Kỷ Dạ Bạch, cậu chờ đó cho tôi!
"Về sau đừng giới thiệu bạn gái cho tôi nữa!" Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói.
"Biết rồi." Ninh Hề Nhi thở dài, xem ra không thể giúp được Thành Du Nhiên rồi.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Kỷ Dạ Bạch cúi đầu nhìn màn hình, thấy trên đó hiển thị một dãy số lạ.
Hắn ấn nút nghe, trong điện thoại vang lên một giọng nữ rụt rè: "Xin hỏi... cậu là Kỷ Dạ Bạch phải không?"
"Phải, tìm tôi có chuyện gì?"
"À ừm... À, tôi muốn nói... ừm, ây da... Tôi... tôi... tôi tên là Thành Du Nhiên..." Ở đầu dây bên kia điện thoại, Thành Du Nhiên kích động chết đi được, không ngờ anh họ cô ấy nhìn thấy ảnh chụp trên điện thoại lại nhận ra là Kỷ Dạ Bạch, bèn cho cô ấy số điện thoại!
Kỷ Dạ Bạch cau mày: "Cúp đây."
"Đợi một chút đợi một chút! Cậu là bạn của Ninh Hề Nhi đúng không?" Cái tên vang lên trong điện thoại khiến Kỷ Dạ Bạch ngừng động tác.
"Đúng vậy."
"Tôi cũng là bạn của cậu ấy! Không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi muốn nói cho cậu biết..." Giọng nói ngượng ngùng của nữ sinh xuyên qua điện thoại, có thể cảm giác được lúc này vẻ mặt cô ấy chắc chắn đã đỏ bừng.
Tiết mục tỏ tình như thế này Kỷ Dạ Bạch đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, hắn vốn định cúp máy, nhưng nghĩ một lát lại thôi, cười lạnh: "Cô là bạn của Ninh Hề Nhi phải không?"
"Đúng vậy..."
Thì ra ban nãy cô làm nũng với hắn là vì chột dạ à?
Còn việc xem màu sắc son môi thực tế là vì cô muốn làm mai cho hai người!
Kỷ Dạ Bạch cúp điện thoại, túm cổ áo Ninh Hề Nhi, mắng tới tấp: "Ninh Hề! Ai cho phép cậu xen vào chuyện của tôi hả?"
Ninh Hề Nhi cực kỳ oan uổng: "Hả? Tôi có xen vào chuyện của cậu đâu?"
Còn giả ngu giả ngốc!
Kỷ Dạ Bạch nói: "Cậu muốn giới thiệu bạn gái cho tôi đến vậy à? Cho dù tùy tiện nhét bừa một người xa lạ cũng được chứ gì?"
Ninh Hề Nhi đẩy hắn ra: "Kỷ Dạ Bạch, tôi không hề quan tâm đến chuyện của cậu, hiểu không hả!"
Thật là bực mình.
Mất công cô vòng vo một hồi, không muốn lợi dụng mối quan hệ giữa mình với Kỷ Dạ Bạch mà đưa số điện thoại của hắn cho Thành Du Nhiên, sợ làm phiền Kỷ Dạ Bạch.
Cô đã cố gắng tôn trọng Kỷ Dạ Bạch rồi, cho dù thái độ của hắn kém đến vậy nhưng cô vẫn suy nghĩ cho hắn.
Làm vậy cũng là sai sao?
Kỷ Dạ Bạch hỏi: "Lẽ nào không phải là cậu đưa số điện thoại của tôi cho bạn à?"
Ninh Hề Nhi đáp: "Sao có thể như vậy được! Tôi là loại người đấy sao?"
Kỷ Dạ Bạch hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải à?"
"..." Ninh Hề Nhi tức đến mức thở phì phò, đẩy mạnh Kỷ Dạ Bạch ra: "Kỷ Dạ Bạch! Tôi ghét cậu! Không phải tôi đưa, hiểu không hả!"