Ninh Hề Nhi giả vờ không nghe thấy gì, cắm mặt đi thẳng về phía trước.
"Ê! Con ranh kia, đứng lại đấy cho tao!" Xe Audi dừng lại, một nam sinh cao lớn mạnh mẽ đi xuống, tóc nhuộm màu hồng, mặc dù quần áo trên người gã toàn là hàng hiệu, nhưng khi gã mặc lại thành một tên lưu manh.
Tần Tuyên túm được Ninh Hề Nhi, cười hềnh hệch: "Anh Long của tao còn đang nằm viện đấy, mày cũng không định đi thăm sao?"
Ninh Hề Nhi nhíu mày: "Buông ra!"
"Ha, dám cãi ông đây." Nụ cười trên mặt Tần Tuyên tắt dần, "Mau lên xe!"
Ninh Hề Nhi mặt mũi trắng bệch, liệu mạng giãy giụa.
Tần Tuyên này là con ông cháu cha, ỷ trong nhà có chút thế lực nên kết cấu với Mạnh Long làm không ít chuyện xấu trong trường.
Nếu như mình rơi vào tay gã...
Ninh Hề Nhi không kìm được mà run rẩy, đưa tay tát thẳng vào mặt Tần Tuyên: "Cút!"
Tranh chấp giữa hai người thu hút sự chú ý của những người đi đường.
"Có chuyện gì vậy?"
"Gã kia hình như là kẻ xấu!"
"Đúng thế, cô gái kia còn mặc đồng phục nữa kìa!"
Tần Tuyên né không kịp, bị Ninh Hề Nhi tát một phát.
Gã hít một hơi, túm lấy cổ tay Ninh Hề Nhi: "Dám đánh ông đây? Đậu má mày!"
Ninh Hề Nhi dùng hết sức để giật tay ra, nhưng sức của Tần Tuyên quá lớn, tay cô giãy giụa đến đỏ lừ nhưng vẫn không thoát.
"Cứu tôi với! Bớ người ta bắt cóc! Bắt cóc!" Ninh Hề Nhi gào rách họng.
Cảnh sát giao thông đi qua, nghi ngờ nhìn hai người: "Hai người có chuyện gì vậy?"
"Người yêu cãi nhau thôi anh." Tần Tuyên đánh trống lảng, cảnh sát giao thông suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, đỗ xe ở đây là vi phạm luật giao thông, không nên cản trở giao thông."
"Vâng vâng! Tôi dẫn người yêu đi luôn đây ạ!"
"Ưm ưm..." Ninh Hề Nhi bị bịt miệng không nói được câu nào, đột ngột bị ném lên xe.
Cửa xe đã khóa lại.
Ninh Hề Nhi lâm vào tuyệt vọng.
"Anh... rốt cuộc anh muốn gì?" Âm thanh của cô bắt đầu run rẩy.
Tần Tuyên: "Mày đánh anh Long, ông đây không tìm người xử lý mày thì làm sao xứng đáng với tình nghĩa anh em đây?"
"Tiền. Tôi có thể cho anh tiền." Ninh Hề Nhi cố gắng duy trì sự bình tĩnh, "Anh ra giá đi."
Lúc này kêu gào phản kháng chỉ thêm dầu vào lửa mà thôi, vậy nên cô chỉ có thể lựa chọn đàm phán.
"Mày lừa ai! Nhà mày mà có tiền mà mày còn học ở trường cấp III Số 47 chắc." Tần Tuyên khinh thường nói, tầm mắt lướt tới ngực Ninh Hề Nhi thì không kiềm chế được mà liếm môi.
Ninh Hề Nhi cố gắng không chú ý tới vẻ mặt bỉ ổi của gã, nhìn thấy chiếc Cayenne trong dòng xe đang đi ngược chiều, trong thoáng chốc tim cô như ngừng đập.
Đó là xe của Kỷ Dạ Bạch.
Hắn quay lại...
Là để tìm cô sao?
Sống mũi cay cay, hốc mắt ươn ướt.
Cô chợt nhanh trí giả bộ như mình bị khó thở: "Tôi, tôi bị bệnh hen. Anh... anh mau mở cửa sổ cho tôi."
"Có thật không đấy? Tần Tuyên lập tức luống cuống, ngẫm lại thì mở cửa sổ cũng không làm sao, liền hạ cửa sổ xe xuống.
Ninh Hề Nhi chỉ chờ khoảnh khắc này!
Cô cầm chiếc gạt tàn trên xe ném vào xe của Kỷ Dạ Bạch!
Cốp!
Trúng mục tiêu!
"Đậu má, con ranh này, mày làm gì đấy?" Trong lúc Tần Tuyên gào thét thì xe Kỷ Dạ Bạch đã dừng lại.
Cửa xe mở ra, hắn bước xuống ngược ánh tà chiều, trông giống như một vị thần vừa giáng xuống thế gian...
"Thật ngại quá, bạn gái của tôi không hiểu chuyện!" Bộ dạng hống hách kiêu căng của Tần Tuyên lập tức biến mất, gã cười gượng hỏi: "Xe của anh chắc có bảo hiểm đúng không?"
Khuôn mặt đẹp đẽ của Kỳ Dạ Bạch bị ngược sáng, chìm trong bóng tối khó đoán.
"Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám động vào?"