Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 56: Kỷ dạ bạch, cậu không biết xấu hổ




"Chuyện hiểu nhầm lần trước, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi." Cung Tu nhìn thẳng vào mắt Ninh Hề Nhi, "Hi vọng cậu có thể tiếp nhận lời xin lỗi của tôi và tấm vé concert này."

Ninh Hề Nhi ngơ ngẩn tiếp nhận, Cung Tu khẽ ngẩng đầu rồi rời đi một cách đầy phong độ.

"Kiều Kiều, tôi có nên đi không?" Ninh Hề Nhi ngơ ngác hỏi Kiều Nam Thành.

Kiều Nam Thành tiu nghỉu cúi đầu, không nói lấy một lời.

Cậu ta nắm chặt tay, buông ra rồi lại nắm chặt, cứ thế vài lần.

Đáy mắt Kỷ Dạ Bạch cháy lên ngọn lửa phẫn nộ: "Cậu còn dám đi, cậu có giỏi thì thử xem!"

Ninh Hề Nhi không thể hiểu được hắn: "Tôi có đi hay không thì liên quan gì đến cậu! Tôi có hỏi cậu đâu!"

Sắc mặt Kỳ Dạ Bạch lập tức sa sầm xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.

Sau vài giây đồng hồ, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo nhàn nhạt: "Đúng, cậu có đi hay không đâu có liên quan tới tôi!"

Hắn đút tay vào túi rời đi.

Nhìn qua trông hắn cứ như một con dã thú sắp nổi điên.

...

Buổi chiều khi lên lớp, Kỷ Dạ Bạch không thèm nói chuyện với Ninh Hề Nhi dù chỉ một câu.

Sau khi tan học, Ninh Hề Nhi định bắt xe về nhà nhưng khi sờ vào túi quần, cô bi kịch phát hiện túi còn sạch hơn cả mặt mình nữa!

"Hề Nhi, tôi đưa cậu về nhà." Một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ ở ven đường, trên gương mặt tuấn mỹ của Cung Tu xuất hiện một nụ cười mê người.

Một câu "Cảm ơn, không cần đâu." của Ninh Hề Nhi còn chưa nói ra, áo đã bị người ta nắm lấy, mạnh mẽ kéo ngược về sau.

Cô ngả người ngã vào trong lòng người đứng sau.

"Ưm... Kỷ Dạ Bạch cậu làm gì vậy!" Ninh Hề Nhi không hiểu mờ mịt hỏi.

Ngữ điệu mềm mại mang theo giọng mũi, nhưng khi vào tai Kỷ Dạ Bạch lại biến thành oán trách.

Ninh Hề định lên xe của Cung Tu sao?

Hắn dùng lực đem Ninh Hề Nhi ấn vào trong lồng ngực mình, nhíu nhíu mày: "Lái cái loại xe rác rưởi này thì đừng đi tán gái, anh đây còn thấy ê mặt hộ cậu đấy!"

Khóe miệng Cung Tu giật giật, dù sao thì đây cũng là siêu xe đời mới nhất của năm nay đấy được chưa!

Mặc dù vậy, vẫn không thể nào so sánh được với chiếc xe phiên bản giới hạn của Kỷ Dạ Bạch được.

Cậu ta sờ mũi: "Tính khí cậu hai Kỷ vẫn "hoạt bát" như trước đây nhỉ."

"Vẫn còn tốt chán so với kẻ giả dối xảo quyệt nào đó, dùng phụ nữ như một quân cờ để lợi dụng!"

"..."

Hai người đốp chát qua lại, những học sinh xung quanh đều cố lượn cho lẹ, sợ bị vạ lây.

"Này! Kỷ Dạ Bạch cậu sắp làm tôi ngạt thở rồi!" Thanh âm rít gào đầy buồn bực của Ninh Hề Nhi gián đoạn tranh chấp giữa hai người.

Kỷ Dạ Bạch buông lỏng cô ra, quẳng cặp sách vào lòng cô.

Ninh Hề Nhi trợn mắt há mồm: "Cậu đưa tôi cặp sách làm gì?"

Hắn có phải là đàn ông không vậy!

Kỳ Dạ Bạch tỏ ra đương nhiên: "Đưa cậu đeo thì cậu phải đeo!"

"Tôi cũng đâu phải người hầu của cậu!"

"Ồ, vậy thì từ giờ trở đi cậu là người hầu của tôi."

"Kỷ Dạ Bạch, cậu không biết xấu hổ!"

"Quá khen quá khen."

"%@¥#..."

Cung Tu đeo kính râm lên, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.

Một cao một thấp, hết sức hài hòa.

Trước kia Ninh Hề Nhi cũng từng như vậy, ngốc nghếch đi sau mình, nhưng mình trước kia còn không thèm nhìn cô ấy lấy một cái.

Giờ phút này, không hiểu sao, Cung Tu có cảm giác như toàn bộ tài sản của mình, đã bị Kỷ Dạ Bạch cướp đi.

...

Trên xe Kỷ Dạ Bạch...

Ninh Hề Nhi bực tức ngồi vào ghế lái phụ, bỗng Kỷ Dạ Bạch quay sang, mặt để sát vào ngực của cô...

"Biến thái!" Ninh Hề Nhi thét lên chói tai.