Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 46: Cút ngay đi




"Đó là vì, chúng tôi không biết bộ mặt thật của cô ta!"

"Một chân đạp hai thuyền, là gái điếm còn muốn lập đền thờ ư?"

"Đúng là thức ăn trong bát vẫn còn mà đã ngó trong nồi, đúng là mặt dày!"

"…"

Tiêu Hi Thần: "M* kiếp! Các người câm miệng lại!"

Cậu ta liếc nhìn Kỷ Dạ Bạch, sắc mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng tàn nhẫn, dường như là điềm báo dông bão sắp tới.

"Tiêu Hi Thần, không phải cậu thích Ninh Hề Nhi đấy chứ? Nếu không thì sao phải bảo vệ cô ta như vậy?"

"Nhưng... Tiêu Hi Thần chẳng phải là anh em của cậu Kỷ sao? Không được chiếm 'vợ' bạn mà..."

"Ninh Hề Nhi đúng là mặt dày, giỏi quyến rũ người khác thật đấy!"

Ninh Hề Nhi cũng chẳng dao động vì chuyện đó, quét mắt một vòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười giễu cợt.

Vừa rồi cô đã cảm thấy không đúng rồi, nghĩ kỹ lại, chống lại cô đều là con gái, con trai thì chẳng mở lời gì cả.

"Cô giáo, cô không cảm thấy mình nên giữ gìn kỷ luật trong lớp à?" Ninh Hề Nhi lạnh lùng hỏi.

Cô giáo Liễu bị khí thế của Ninh Hề Nhi làm cho hoang mang, nhưng nhìn tình hình trên lớp học, rõ ràng tất cả học sinh đều không đứng về phía Ninh Hề Nhi, đến Kỷ Dạ Bạch cũng chẳng nói gì!

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cô ta liền vững vàng hơn, cô ta lấy thước gõ lên bảng, cả lớp lập tức im lặng.

Ninh Hề Nhi nghĩ rằng, cô giáo muốn quản lớp, không ngờ rằng chào đón cô chính là màn trách cứ như đạn pháo liên hoàn.

"Em là học sinh mà có thái độ với giáo viên như thế à?"

"Bản thân là một người con gái lại không biết giữ mình trong sạch!"

"Có em ở đây đúng là ô nhiễm bầu không khí của trường Trung học Phổ thông Mộc Anh!"

"Nếp sống của trường học này đều bị em phá hoại!"

Mỗi một câu, mặt Ninh Hề Nhi lại tái thêm một ít.

Cô vốn tưởng rằng, tất cả giáo viên đều dịu dàng, nhìn xa trông rộng, học vấn cao, công bằng.

Xem ra cô sai rồi, giáo viên dù sao cũng chỉ là một nghề, người trong nghề này không phải ai cũng là người tốt!

"Thưa cô, cô có chứng cứ không?" Ninh Hề Nhi không thể chịu nổi: "Sao cô biết em không giữ mình trong sạch? Là một giáo viên, nói ra những lời như vậy, cô cảm thấy có thích hợp không?"

Cô giáo Liễu nhìn quanh một vòng, thấy tất cả mọi người đều hùa theo, Kỷ Dạ Bạch chẳng hề có ý bảo vệ Ninh Hề Nhi, cô ta liền đứng thẳng lưng.

"Nếu như một người nói em như vậy thì đó là hiểu lầm, nhưng tất cả đều đang nói em thì đó là vấn đề của bản thân em!" Cô giáo Liễu nói, sau đó lại cười nịnh bợ: "Cậu Kỷ, em nói xem đạo lý này có đúng không?"

Kỷ Dạ Bạch thờ ơ gõ bàn: "Cô thấy sao?"

Mắt liếc về phía Ninh Hề Nhi, cô nhóc kia vẫn bướng bỉnh mím môi, không khóc, không làm loạn, càng không cầu xin hắn giúp đỡ.

Càng như vậy thì lòng hắn càng khó chịu!

Cầu xin hắn đi!

Chỉ cần cô mở miệng hắn liền giúp cô!

Cô giáo Liễu tưởng là hắn đồng tình với suy nghĩ của mình, hừ một tiếng: "Không có lửa làm sao có khói! Ninh Hề Nhi, em ra ngoài đứng cho tôi!"

"Cô có tư cách gì mà đòi phạt em đứng?"

"Còn dám chống đối giáo viên à? Tôi phạt em đứng một ngày!" Cô giáo Liễu hét lên: "Cút ra ngoài!"

Rầm một tiếng, cửa phòng học bị người đá văng, xuất hiện một bóng người cao lớn, trong mắt tràn đầy tia máu, tiện tay ném chiếc ghế bên cạnh phía cô giáo Liễu!

Trong nháy mắt, trái tim Ninh Hề Nhi bỗng ngừng đập.

"Kiều Nam Thành! Dừng lại! Không được đánh người!"