Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 43: Ác ma trừng phạt (3)




Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn dần tiến sát tới mặt cô, khuôn mặt hoàn hảo giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo vậy, Ninh Hề Nhi nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói: "Tôi... tôi đâu có... Này... Tôi có chọc giận cậu đâu... hả?"

Đôi môi của cô hồng hào căng mọng, mấp máy liên tục, ánh mắt Kỷ Dạ Bạch chợt trở nên tối lại.

Hắn nắm chặt gáy của Ninh Hề Nhi, ép cô nhích lại gần mình.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, không có bất cứ khe hở nào.

Ninh Hề Nhi đỏ mặt: "Cậu... Cậu đúng là đồ biến thái! Cậu muốn làm gì hả?"

"Cậu đoán xem tôi muốn làm gì?" Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, gương mặt của hắn hiện lên vẻ sắc bén.

Lần này thì chắc chắn là Ninh Hề Nhi đã chọc giận Kỷ Dạ Bạch rồi!

Ôi... Nhưng rõ ràng cô không làm chuyện gì xấu mà.

Ninh Hề Nhi nghĩ hoài không ra, cô chớp đôi mắt đen láy, trong mắt tràn đầy vẻ ngu ngơ không hiểu gì.

"Đây là trường học, cậu đừng có làm loạn nhé!" Cô yếu ớt nói, Kỷ Dạ Bạch cười không tỏ rõ ý kiến: "Ha ha..."

"Tôi cứ thích làm thế đấy!"

Tuyên bố thẳng thừng xong, cánh môi mỏng hung hăng áp vào môi cô!

Răng môi chạm nhau, Kỷ Dạ Bạch ghì mạnh, ép Ninh Hề Nhi chỉ có thể đón nhận nụ hôn của hắn.

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Ninh Hề Nhi thở hổn hển, còn Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô: "Biết mình sai ở đâu chưa?"

Lòng bàn tay của hắn có vết chai, chầm chậm vuốt ve đôi môi sưng mọng của cô, giống như vị vua nắm giữ tất cả vậy.

Ninh Hề Nhi bỗng ý thức được, Kỷ Dạ Bạch... quả đúng là vô cùng đáng sợ.

Giờ cô mới biết, tại sao nhiều người sợ Kỷ Dạ Bạch đến như thế.

Cô không sợ, chẳng qua là vì trước kia Kỷ Dạ Bạch luôn nuông chiều cô mà thôi!

"Cậu... Tôi..." Suy nghĩ của cô bị nụ hôn vừa rồi đảo loạn hết rồi.

"Nói!"

Giọng nói lạnh lùng giống như tảng băng đâm vào tai.

Bị hắn quát như thế, vành mắt của Ninh Hề Nhi đỏ lên: "Tôi không làm gì sai cả!"

Rất tốt, còn dám ngang bướng với hắn.

Lửa giận của Kỷ Dạ Bạch càng lúc càng bốc cháy mãnh liệt.

Hắn cúi người, hôn tiếp...

Nụ hôn lần này còn điên cuồng hơn lần trước, mãnh liệt mà quấn quýt, dường như muốn nuốt chửng cô.

Khi dừng lại lần nữa, Ninh Hề Nhi giống như một con cá thiếu nước, vội vàng hít lấy hít để không khí, gò má cô ửng hồng, hai con ngươi đen láy, ánh mắt thì mơ màng long lanh nước.

Cô như vậy, càng khiến cho người khác muốn ức hiếp.

"Kỷ Dạ Bạch, đủ rồi!" Ninh Hề Nhi khịt khịt mũi, " Rốt cuộc là tôi đắc tội gì với cậu mà cậu hành hạ tôi như thế này!"

"Tôi thấy cậu vẫn muốn tiếp tục đấy..." Hắn hung dữ nói, Ninh Hề Nhi sợ hãi, bờ vai run bần bật, "Không... đừng..."

Thấy cô sợ thật rồi, Kỷ Dạ Bạch mới đứng dậy, chậm rãi nói: "Ninh Hề, dạo này kiếm được không ít tiền nhỉ?"

"Cũng chẳng đáng là bao..." Ninh Hề Nhi buột miệng nói theo bản năng, đợi đến lúc nhận ra mình lỡ lời thì đã muộn rồi!

Cô kinh ngạc bịt miệng lại, lẩm bẩm nói: "Cậu biết rồi?"

"Cậu nói xem..." Kỷ Dạ Bạch cười lạnh.

Trời ơi! Sao bị bắt nhanh vậy!

"Tôi kiếm tiền bằng sức mình thì sao chứ?" Dù đã bị bắt cũng phải cãi cho đến cùng, Ninh Hề Nhi ngẩng mặt lên nói: "Cùng lắm thì chia tiền cho cậu là được chứ gì!"

Cả gian phòng thay đồ bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Bỗng chốc, Kỷ Dạ Bạch nới lỏng cà vạt trên áo sơ mi ra, ánh mắt u ám, giống như muốn ăn sống nuốt tươi Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi giật mình: "Cậu... Cậu lại muốn làm gì?"

Không phải muốn đánh cô chứ?

T_T Cứu tui với...