Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 35: Mày cũng chỉ là một món đồ Chơi của kỷ dạ bạch mà thôi




Ninh Hề Nhi cau mày: "Cô có ý gì?"

Nữ sinh trước mắt cô rõ ràng mặc bộ đồng phục đã giặt đến bạc màu, mặt mũi mộc mạc, hơn nữa trên mặt còn có các vết cào cấu. Hình như bởi vì thành tích xuất sắc nổi trội nên được đặc cách tuyển vào lớp S.

Nhưng Ninh Hề Nhi vừa mới chuyển đến đây được một ngày, không quen biết nhiều bạn bè trong lớp, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ mãi không ra tên nữ sinh này.

"Mày nghĩ mày là ai? Dốc hết tâm trí mồi chài được Kỷ Dạ Bạch là có thể muốn làm gì thì làm sao? Bạch Y Y tao nói cho mày biết, dù là người nghèo như chúng tao cũng có lòng tự trọng! Tại sao mày có thể tùy ý sỉ nhục chà đạp lên bọn tao?"

Bạch Y Y khóc như mưa như gió, người khác nhìn vào cũng xót xa thay cô ta. Thế nhưng Ninh Hề Nhi không phải là thánh mẫu mà gánh chịu cái tội danh vô cớ này.

Cô cười lạnh một tiếng: "Tôi bắt nạt cô? Tôi bắt nạt cô ra sao? Nào, nói cho tôi biết, tôi sỉ nhục chà đạp cô thế nào đi!"

Con nhỏ thần kinh này!

Bạch Y Y nghẹn ngào chỉ tay vào cái bàn của mình: "Mày tự mà xem đi!"

Ninh Hề Nhi liếc mắt sang cái bàn rối tung rối mù của Bạch Y Y. Sách giáo khoa bị xé nát vụn, trên bàn còn bị phun sơn với những dòng chữ:

"Con điếm."

"Cút khỏi lớp S, biến về xóm nghèo nhà mày đi!"

"Lớp S không cần loại rác rưởi như mày!"

Lý do Bạch Y Y cho rằng Ninh Hề Nhi bắt nạt cô ta là vì mặt bàn còn bị phun thêm dòng chữ: "By Ninh Hề Nhi."

"Nhìn thấy rồi, thì sao?" Ninh Hề Nhi lạnh nhạt hỏi vặn.

Vu oan hãm hại rõ ràng như vậy, chỉ cần là một người có đầu óc đều nhận ra được!

Bạch Y Y chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: "Ninh Hề Nhi! Mày còn giả vờ giả vịt gì nữa, con ranh dối trá này! Rõ ràng bên trên có tên của mày còn gì!"

Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Ninh Hề Nhi hiện lên vẻ tức giận: "Cô có tận mắt trông thấy tôi làm không? Nếu không thì câm mồm vào!"

Bạch Y Y không chịu bỏ qua: "Tao muốn vạch trần loại hồ ly tinh như mày trước toàn trường! Mày không những mồi chài Kỷ Dạ Bạch mà còn bắt nạt bạn cùng lớp! Mày dựa vào cái gì mà làm thế, mày cũng chỉ là một món đồ chơi của Kỷ Dạ Bạch mà thôi! Con điếm như mày..."

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Ninh Hề Nhi ngắt ngang: "Nói đủ chưa?"

"Chưa! Tao không chỉ muốn nói với mày mà tao còn muốn dùng loa để nói với toàn trường nữa!" Gương mặt Bạch Y Y trở nên dữ tợn xấu xí, trông cực kỳ đáng sợ.

Ninh Hề Nhi tức quá hóa cười: "Bạch Y Y đúng không? Nếu tôi đoán không nhầm thì trước kia cô thường xuyên bị người trong lớp này bắt nạt nhỉ?"

Vẻ mặt Bạch Y Y chợt cứng đờ.

"Bởi vì hoàn cảnh gia đình nên thường xuyên bị giễu cợt phải không? Có người bắt nạt cô, có lẽ còn từng đánh cô nữa ấy chứ..." Ninh Hề Nhi nói tiếp: "Tôi còn đoán thêm được một điều nữa, đó chính là... cho đến bây giờ cô đều không dám phản kháng!"

Bạch Y Y túm chặt lấy vạt váy của mình.

Ninh Hề Nhi nói không sai câu nào hết... Trong lòng Bạch Y Y, những cậu ấm cô chiêu đó bắt nạt cô ta thì không sao, nhưng Ninh Hề Nhi thì không xứng!

"Tại sao một người không dám phản kháng lại đột nhiên dũng cảm chống đối vậy..." Ninh Hề Nhi cười châm chọc: "Bởi vì trong mắt cô, tôi không phải là cành vàng lá ngọc gì cả, cũng chỉ là người bình thường như cô mà thôi. Vậy mà tôi lại có Kỷ Dạ Bạch, cho nên cô mới không cam lòng phải không? Còn... ghen tị nữa chứ?"

Mặt Bạch Y Y càng lúc càng trắng bệch, thế nhưng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận: "Mày nói láo! Mày nói láo! Tao liều mạng với mày!"

"Này, Ninh Hề, quan hệ của cậu với mọi người kém quá đấy. Anh đây mới chỉ đi vệ sinh mà con nhóc nhà cậu cũng bị đánh được à?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói thản nhiên của Kỷ Dạ Bạch. Ninh Hề Nhi chẳng thèm quay đầu lại, đáp luôn: "Không mượn cậu quan tâm!"

Cô túm lấy cánh tay Bạch Y Y: "Cô ầm ĩ đủ chưa? Hễ mở miệng là mắng chửi người ta bằng những từ ngữ bẩn thỉu, bây giờ còn muốn đánh người sao?"