Đi thuê phòng?
Liệu cái tên biến thái Kỷ Dạ Bạch này có làm chuyện gì kỳ quái với cô không…
Ninh Hề Nhi hai tay ôm lấy ngực, cảnh giác nhìn Kỷ Dạ Bạch: "Kỷ Dạ Bạch, cậu bỏ cái suy nghĩ ấy đi! Tôi sẽ không đi thuê phòng với cậu đâu!"
"Ai mà muốn đi cùng với cậu chứ hả!" Gương mặt của Kỷ Dạ Bạch đầy vẻ chán ghét, "Hai người chúng ta đi thuê phòng, rõ ràng anh đây mới là người chịu thiệt này!"
"Phì..." Người bán hàng đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng, đẩy Kỷ Dạ Bạch một cái, đuổi hắn ra khỏi cửa hàng bán quần áo.
"Thuê thì thuê, mỗi người một phòng! Chúng ta hai người nước giếng không phạm nước sông!" Ninh Hề Nhi vươn ngón tay út ra ngoắc tay với Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch bĩu môi: "Đồ ấu trĩ!"
Nói xong, hắn ta sải đôi chân dài bước nhanh về phía trước, Ninh Hề Nhi chỉ có thể lạch bạch đuổi theo sau, Kỷ Dạ Bạch càng đi càng nhanh, về sau, Ninh Hề Nhi đành phải chạy theo.
Gần khu trung tâm thương mại đó có một khách sạn, sau khi tới nơi, Kỷ Dạ Bạch vẫn bình thường còn Ninh Hề Nhi thì đã mệt đến mức thở hồng hộc.
"Cậu cố ý chứ gì!"
"Ừ đó! Cậu có giỏi thì cắn tôi đi này..."
Ninh Hề Nhi tức đến mức đầu óc bốc khói: "Gâu gâu gâu!"
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Im lặng vài giây, hắn xoa xoa đầu Ninh Hề Nhi, vẻ mặt thương xót: "Hề ngốc, ngốc nghếch cũng là bệnh, cậu đừng bao giờ từ bỏ việc điều trị nhé!"
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ phừng phừng, a a a, rõ ràng cô ở trước mặt người khác thì rất thông minh, tại sao khi đối diện với Kỷ Dạ Bạch lại bị ngu đi thế này chứ!
Đáng ghét!
Kỷ Dạ Bạch nín cười, lấy chứng minh nhân dân ra: "Tôi thuê hai phòng Tổng thống."
Cô nhân viên lễ tân nói với vẻ áy náy: "Thật sự rất xin lỗi, tất cả phòng trong khách sạn của chúng tôi đều đã có khách đặt rồi ạ."
Bất đắc dĩ, hai người đành phải đổi sang một khách sạn khác, ai ngờ vẫn hết phòng.
Đi liên tục bảy khách sạn, Ninh Hề Nhi mệt bở hơi tai ngồi phịch xuống sô pha ở đại sảnh: "Không được rồi, chân tôi không đi nổi nữa!"
Kỷ Dạ Bạch búng lên trán cô, chạy tới hỏi quầy lễ tân, bất ngờ là nơi này vẫn còn phòng trống.
Chẳng qua...
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói: "Khách sạn chúng tôi chỉ còn một căn phòng tình nhân, xin hỏi anh có muốn thuê hay không?"
Kỷ Dạ Bạch ho khan.
Một à...
Bên trong căn phòng kiểu đó chỉ có một cái giường...
Chẳng lẽ, hắn phải cùng ngủ trên một cái giường, đắp cùng một cái chăn với Ninh Hề?
Khụ khụ khụ...
Vành tai người nào đó không hiểu sao lại đỏ lên, nhưng mặt ngoài còn giả bộ lạnh lùng, "Tôi lấy phòng đó!"
Làm xong thủ tục, hắn cầm thẻ phòng, xách cổ áo Ninh Hề Nhi kéo đi: "Đi thôi, về phòng rồi đi ngủ!"
Ninh Hề Nhi lầm bầm làu bàu: "Tôi đau chân, bước đi không nổi..."
Cô nhìn Kỷ Dạ Bạch bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội, Kỷ Dạ Bạch sờ sờ cằm nói: "Hay để tôi cõng cậu?"
"Được!" Ninh Hề Nhi hoan hô nhảy cẫng lên, ai ngờ Kỷ Dạ Bạch hừ một tiếng: "Đừng có mơ! Cậu mập như thế, còn lâu anh đây mới cõng! Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Ninh Hề Nhi chờ mong hỏi,
"Trừ phi cậu gọi điện thoại cho tên Cung Tu kia, nói câu 'Tôi là đồ con heo'." Trong mắt Kỷ Dạ Bạch thoáng lướt qua vẻ ranh mãnh.
Ninh Hề Nhi cắn cắn môi: "Không được... Như vậy ấn tượng của cậu ấy về tôi sẽ xấu đi..."
Cái con nhóc thối tha đáng chết này!
Cung Tu đã đối xử với cô như thế rồi mà cô vẫn còn lo lắng ấn tượng của mình trong lòng tên đó sao?
Kỷ Dạ Bạch bỗng dưng cảm thấy bực bội: "Vậy cậu tự mình đi đi!"
Ninh Hề Nhi rụt cổ: "Sao cậu lại tức giận... A..."
Bụng cô đột nhiên trở đau, cô ôm lấy bụng, mặt mũi tái nhợt một cách kỳ lạ…
Kỷ Dạ Bạch là người rất nhạy cảm, lại hiểu cô rất rõ, chỉ cần một hành động của cô là hắn biết cô đang thế nào...
Trong đầu Kỷ Dạ Bạch âm thầm tính toán thời gian, hắn đen mặt: "Nè, Hề ngốc, có phải cậu đến tháng không vậy?"