"Kỷ Dạ Bạch! Không được dí vào trán tôi, sẽ bị đần đi đấy!" Ninh Hề Nhi bĩu môi, đẩy tay Kỷ Dạ Bạch ra.
"Hừ!" Kỷ Dạ Bạch nhớ tới hình ảnh cô chịu uất ức vừa nãy liền tức giận mà không có chỗ trút, "Ninh Hề, giờ ra vẻ ta đây với tôi làm cái thá gì, nhìn cái bộ dạng e dè của cậu trước mặt Cung Tu xem! Thằng đó tốt như vậy à?"
Ninh Hề Nhi chịu thua cúi đầu: "Cậu ấy... rất tốt mà."
Chỉ là đối với cô không được tốt thôi.
Kỷ Dạ Bạch nghe thế chán nản nói: "Đồ đần! Sớm biết thế để cậu đần chết luôn cho rồi!"
Để cho cô bị cái gã rác rưởi kia sàm sỡ luôn đi, chả liên quan quái gì tới hắn hết!
Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, lạnh lùng đứng ở bên cạnh, giả vờ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Ninh Hề Nhi cầm bảng giá lên nhìn, hàng lông mày bỗng nhíu chặt.
Khụ khụ khụ... mắc quá!
Mấy ngày gần đây cô rất nghèo, bố vẫn chưa cho cô tiền tiêu vặt.
Hẳn là Kỷ Dạ Bạch sẽ mua cho cô nhỉ?
Ninh Hề Nhi dè dặt liếc nhìn Kỷ Dạ Bạch, thấy tâm tình hắn không tốt, thái độ lập tức chuyển thành nịnh nọt: "Anh Dạ Bạch, hôm nay anh có vẻ đẹp trai hơn ngày hôm qua rất nhiều đó."
Kỷ Dạ Bạch rùng mình, nghi ngờ nhìn Ninh Hề Nhi: "Cậu bị điên à? Hay là uống lộn thuốc?"
Õng ẹo như vậy, là muốn làm chi =_=
Làm hắn rùng cả mình...
Còn cái gì mà anh Dạ Bạch? It's me?
Chẳng qua, đúng là câu này nghe rất êm tai ~(≧▽≦)/~.
Trong lòng người nào đó vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ lạnh lùng, chỉ đống quần áo mà giống như đang chỉ bảo đất nước nói: "Lấy hết đống đó."
Nói xong rút một tấm thẻ trong ví ra, quăng cho người bán hàng.
Ánh mắt Ninh Hề Nhi lấp lánh, lúc Kỷ Dạ Bạch trả tiền còn đẹp trai hơn bình thường gấp n lần luôn ấy.
Lúc cô đang định cất bước đi thử đồ, Kỷ Dạ Bạch bỗng nhìn thấy đôi giày cao gót trên chân cô, mắt cá chân và gót chân đều bị cọ xước, sưng đỏ lên, hàng lông mày của anh bất giác cau lại.
Chết tiệt!
Ép mình phải đi giày cao gót làm cái gì! Chẳng phải con gái 1m6 đã rất đẹp rồi sao!
Hắn nắm lấy bả vai Ninh Hề Nhi, phụng phịu nói: "Chờ đã, tôi chọn cho cậu đôi giày."
Hắn lấy đôi giày cao cổ màu đen, lông xù, vừa nhìn đã thấy ấm áp trên kệ trưng bày bên cạnh.
Ninh Hề Nhi hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Cung Tu biến cô trở thành cô công chúa nhỏ xinh đẹp, nhưng mà, anh ấy sẽ không quan tâm công chúa có mệt hay là đau không.
Kỷ Dạ Bạch tuy rằng chửi cô nhưng đối với cô...
Cô mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác nói: "Xấu hoắc à, đi đôi này chân nhìn ngẳn ngủn luôn cho xem!
"Xì, chân cậu vốn đã ngắn rồi." Vẻ mặt hắn như muốn ăn đòn, Ninh Hề Nhi chịu không nổi cũng không muốn nói thêm nữa.
Nhìn sự chênh lệch vô cùng lớn khi so sánh với đôi chân dài miên man của hắn, Ninh Hề Nhi im lặng đi vào phòng thử đồ.
Mấy phút sau, Ninh Hề Nhi bị quần áo mùa đông bao bọc kín mít xuất hiện.
Kỷ Dạ Bạch "Phì" một tiếng bật cười: "Ha ha ha! Ninh Hề, nhìn xấu quá!"
Ninh Hề Nhi tức giận thở phì phò: "Tên đáng ghét nhà cậu!" Cô nhào đến đánh hắn, Kỷ Dạ Bạch mặc cho cô đánh mấy cái, tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên, hắn nhấn nút nghe, người gọi tới là bà Kỷ.
"Con trai, Hề Nhi bị đứa con trai khác dẫn đi, sao con chẳng có tý hành động nào thế?"
Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ồ, con nhóc đần Ninh Hề Nhi ấy hả, bây giờ con nhóc đó đang ở cùng một chỗ với con này."
"Thật không đó?"
"Vâng, hừ."
Một lát sau, Kỷ Dạ Bạch cầm cái điện thoại bị cúp máy, vẻ mặt buồn bực.
Ninh Hề Nhi chớp đôi mắt hỏi: "Làm sao thế?"
Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ tôi nói bà ấy khóa cửa rồi! Kêu hai chúng ta đi thuê phòng đi!"
Ninh Hề Nhi:!!!