Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 295: Cậu bước vào trái tim tôi, hoặc là, để tôi đến đón cậu (9)




Editor: Nguyetmai

Ông cụ Kỷ: "..." Đột nhiên bị nhét đường vào miệng, không kịp đề phòng!

"Ưm..." Ninh Hề Nhi tỉnh dậy, ngái ngủ xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng suýt thì té xuống đất.

Kỷ Dạ Bạch nhanh tay đỡ được, kéo cô vào lòng.

Ninh Hề Nhi ôm vòng eo săn chắc của Kỷ Dạ Bạch như một con gấu Koala, ậm ờ hỏi: "Thắng... thắng chưa?"

Kỷ Dạ Bạch nhướng mày: "Hôn anh đây một cái, anh đây sẽ nói cho cậu biết."

Ninh Hề Nhi quệt miệng, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu khiến trái tim của Kỷ Dạ Bạch đong đầy yêu thương.

Chụt…

Hắn hôn lên gò má đỏ hây hây của cô một cái: "Thôi, tôi chịu thiệt chút vậy, hôn cậu một cái rồi nói cho cậu cũng được. Đáp án đương nhiên là anh đây thắng."

Ông cụ Kỷ: "..." Nhét đường kiểu này quả thực là rất khó phòng bị!

Ông cụ ôm ngực, phất tay: "Hai đứa đi đi."

Đừng có làm tổn thương trái tim của một ông già như ông nữa!

Lúc này Ninh Hề Nhi mới nhận ra ông cụ Kỷ vẫn còn ở đây, vội rụt tay lại, đỏ mặt ngượng ngùng.

A a a! Ông cụ Kỷ sẽ không cảm thấy cô quá lỗ mãng, rồi có ấn tượng xấu với cô đấy chứ?

Kỷ Dạ Bạch biết, hẳn là ông cụ Kỷ lại nhớ đến bà cụ rồi.

Bà cụ Kỷ... đã không còn trên thế gian từ lâu...

Kỷ Dạ Bạch ôm ngang Ninh Hề Nhi lên: "Về ngủ thôi."

Ninh Hề Nhi đỏ bừng tới tận mang tai!

Cậu có cần nói mập mờ đến thế không hả! Ai không biết lại tưởng hai người bọn họ về phòng làm chuyện không thể miêu tả nào đó đấy!



Trong phòng ngủ…

Kỷ Dạ Bạch đặt Ninh Hề Nhi lên giường, mặc cho cô nhóc lăn vào trong chăn tiếp tục ngủ bù. Hắn vén một góc chăn lên, hếch cằm: "Để dành một chỗ cho anh đây."

Ninh Hề Nhi lầm bầm một tiếng rồi dịch sang bên cạnh, lập tức cảm thấy đệm lún xuống, Kỷ Dạ Bạch đã nằm xuống.

Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ sát đất to đùng tạo thành những tia sáng vàng óng ấm áp. Ninh Hề Nhi đang vùi vào lòng hắn, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Kỷ Dạ Bạch ngắm vẻ mặt điềm tĩnh của cô, nghĩ đến mấy chữ "năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an", chỉ cảm thấy chính là như thế này.

Bờ môi mỏng nhếch lên nụ cười mỉm dịu dàng, hắn chọc chọc gương mặt mềm mềm của Ninh Hề Nhi, chọc đi chọc lại không biết mệt.

Nếu như không phải điện thoại di động vang lên thì Kỷ Dạ Bạch cảm thấy có lẽ hắn có thể nằm chọc đến muộn mất.

Vừa nhìn thấy số điện thoại gọi đến, vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch đã sầm xuống.

Hắn nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói gấp gáp nghẹn ngào của một người đàn ông.

Kỷ Dạ Bạch càng nghe càng cau chặt mày, hắn ngồi bật dậy!

Động tác của hắn đánh thức Ninh Hề Nhi, cô nửa tỉnh nửa mơ nhìn hắn: "Sao thế?"

Căn phòng yên lặng vài giây, bầu không khí như đông đặc lại.

Kỷ Dạ Bạch cúi người, trầm giọng nói bên tai cô: "Hề ngốc, anh trai tôi xảy ra chuyện rồi."

Ninh Hề Nhi mở to hai mắt, hoàn toàn không còn chút ngái ngủ nào nữa!

"Xảy ra chuyện gì..."

"Xảy ra chuyện bên thành phố Giang. Anh ấy gặp tai nạn trên đường đi đến thành phố Giang, bây giờ... chưa rõ sống chết..." Giọng hắn khàn đặc: "Tôi phải đến thành phố Giang một chuyến, cậu đừng nói chuyện này cho mọi người, sức khỏe của bố và mẹ không tốt..."

Ninh Hề Nhi gật đầu: "Ừm!"

Kỷ Dạ Bạch xoa đầu cô: "Cậu đừng suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn ở trong nhà, cố gắng ăn ngủ tử tế."

"Ừm... Cậu cũng phải chú ý an toàn. Anh Dạ Mặc... anh ấy nhất định sẽ không sao đâu!"

Kỷ Dạ Bạch hạ giọng dặn dò: "Đợi tôi trở về, trước đêm ba mươi anh đây nhất định sẽ trở về!"

Bởi vì ngày hôm đó hắn phải làm một chuyện quan trọng!