Editor: Nguyetmai
Trong nhóm wechat náo nhiệt như ong vỡ tổ, hai người trong cuộc thì lại đang cãi nhau vì một miếng trứng rán.
"Cậu ăn trứng đi! Không ăn thì đừng hòng đến trường!"
"Kỷ Dạ Bạch, cậu lại quát tôi!"
"Có à?"
"Có!"
"Cậu ăn miếng trứng này đi thì tôi sẽ không quát cậu nữa."
Ninh Hề Nhi: "..."
Bà Kỷ nhìn hai đứa con "hòa thuận" với nhau thì nụ cười trên môi càng trở nên xán lạn.
...
Chớp mắt đã tới trước hôm thi cuối kỳ một ngày.
Mấy ngày nay, Ninh Hề Nhi đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Ninh, thậm chí Ninh Cảnh Thâm còn đến trường học tìm Ninh Hề Nhi một lần.
Mỉa mai là ông ta lại đến trường cấp II của Ninh Hề Nhi.
Khi Ninh Hề Nhi nhận được điện thoại Ninh Cảnh Thâm chất vấn cô vì sao không ở trường học, thì Ninh Hề Nhi chỉ bình thản trả lời: "Con đã lên cấp II rồi, cảm ơn." Sau đó cúp điện thoại, mặc kệ Ninh Cảnh Thâm cứng ngắc đứng tại chỗ.
Ánh chiều tà kéo dài cái bóng của ông ta, Ninh Cảnh Thâm cười tự giễu, thì ra ông ta thật sự không xứng là một người cha.
Kỷ Dạ Bạch bưng cốc sữa từ dưới tầng lên, đẩy cửa ra thì thấy Ninh Hề Nhi đang lầm bầm làu bàu chắp tay bái tấm ảnh của hắn, vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch vô cùng quái dị.
"Hãy phù hộ cho tôi thi được thành tích tốt... Hãy ban tặng cho tôi sức mạnh của thiên tài đi!"
Bức ảnh trên điện thoại di động là ảnh chụp hôm hắn mặc áo choàng tắm. Áo choàng tắm màu trắng, phông cảnh lại tối, nhìn qua quả thực cứ như ảnh đen trắng vậy...
"Ninh Hề, cậu làm thế này gọi là mê tín đấy!" Kỷ Dạ Bạch đặt mạnh cốc sữa lên trên bàn, không ngờ Ninh Hề Nhi lại lườm hắn một cái: "Cậu thì biết gì, đây gọi là huyền học!"
"..."
Đàn ông tốt không tranh cãi với vợ, Kỷ Dạ Bạch âm thầm thuyết phục bản thân bằng lý thuyết này, sau đó xoa đầu Ninh Hề Nhi: "Cố gắng lên."
Ninh Hề Nhi cười ngọt ngào: "Ừm!" Cô đảo đôi mắt to đen láy: "Vụ thi cử của cậu thì sao? Bao nhiêu ngày cậu không đến trường, sẽ không thi trượt chứ?"
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật.
"Ôi trời, thế chẳng phải tôi không nên bái lạy cậu sao?" Ninh Hề Nhi ngẫm nghĩ rồi quyết đoán đổi sang ảnh của Einstein: "Cứ bái ông ấy là được rồi!"
Cậu hai nhà họ Kỷ chưa hiểu ra sao đã bị ghét bỏ rồi...
...
Kết thúc kỳ thi, Ninh Hề Nhi phát huy khá tốt, tự cảm thấy hài lòng. Đợi đến khi nhận kết quả thì cô lại ngây người.
Ai có thể nói cho cô biết, vì sao Kỷ Dạ Bạch không đến trường một thời gian dài mà cuối cùng vẫn thi được vị trí đứng đầu!
Mà còn không phải là đứng đầu lớp, là đứng đầu khối! Lại còn trong tình huống thiếu điểm môn thể dục!
Thế này đâu chỉ là học giỏi thôi đâu, rõ ràng là thần đồng rồi!
Nhìn Ninh Hề Nhi cầm bảng điểm của hắn mà ngây người, Kỷ Dạ Bạch mặt mày tươi rói…
Hừ hừ, bây giờ mới biết chồng em giỏi đấy à…
Sau mông cậu hai nào đó như có cái đuôi đang vung vẩy, vẻ mặt hắn đầy dòng chữ "khen anh đi khen anh đi".
Ai ngờ Ninh Hề Nhi lại chỉ cắn ngón tay, dáng vẻ như vừa chịu đả kích, trên đường về nhà họ Kỷ, Kỷ Dạ Bạch đùa giỡn thế nào cũng không làm cô cười được.
Nhà cũ của nhà họ Kỷ…
Ninh Hề Nhi vừa xuống xe đã nhìn thấy có người trong số mấy giúp việc kêu lên: "Cô Ninh đến rồi!" Lập tức đám người trong biệt thự nhà họ Kỷ ào ra đông nghịt, tất cả đều vây lại xem!
"Hề Nhi, đến đây nào, đây là quà gặp mặt của thím!"
"Chú cho cháu một bao lì xì, cháu mau nhét vào túi đi!"
"Đây là ván giặt hàng hiệu chất lượng tốt, cháu cất đi Hề Nhi! Dạ Bạch mà không nghe lời thì cứ cho nó quỳ ván giặt!"
Ninh Hề Nhi: (°_°)︴
Trời ạ, người nhà họ Kỷ... có hơi nhiệt tình quá rồi!!