Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 287: Cậu bước vào trái tim tôi, hoặc là, để tôi đến đón cậu (1)




Editor: Nguyetmai

Động tác của cô quá nhanh, khiến Lục Thanh Hà không tránh kịp, bị vả không trượt!

Một tát này của Ninh Hề Nhi cũng khiến tất cả đàn ông trong phòng giật mình kinh sợ.

Người không thể chấp nhận nhất, chính là Lục Thanh Hà, không ai có thể qua mặt.

Bà ta bị tát lệch sang một bên, một tay ôm mặt, cơn đau nhói còn chưa tính là gì, sự nhục nhã nổi lên trong lòng mới khiến bà khó chịu!

Bà ta bị đánh, bị con gái trên danh nghĩa đánh!

"Mày đánh tao? Mày là đồ láo toét mất dạy!" Lục Thanh Hà giơ tay lên, muốn dạy dỗ Ninh Hề Nhi, nhưng cổ tay đã bị một đôi tay khác nắm chặt cứng!

Là Kỷ Dạ Bạch!

"Tôi đã nói rồi đấy, ai khiến Ninh Hề Nhi chịu ấm ức, tôi sẽ giúp Ninh Hề Nhi hả giận! Bà dám đánh cô ấy, tôi đảm bảo người đánh trả lần này không phải Ninh Hề Nhi đâu! Mà là tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần!"

Lục Thanh Hà run rẩy choáng váng cả người, sao bà ta không thể nghe hiểu chứ, Kỷ Dạ Bạch đã nói thẳng thừng như vậy mà?

Dám đánh Ninh Hề Nhi dù chỉ một cái, thì hắn sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm!

Thật sự... Quá tàn bạo!

"Làm phản! Hai đứa muốn làm phản hả?" Từng thớ thịt trên mặt Lục Thanh Hà vặn vẹo.

Hôm nay là đám cưới của bà, vậy mà giờ đây mọi thứ lại trở nên hỏng bét!

Kỷ Dạ Bạch chán ghét hất tay bà ta ra, cởi áo khoác đen bên ngoài xuống, khoác lên vai Ninh Hề Nhi.

"Chúng ta đi thôi."

Lục Thanh Hà vẫn muốn nói gì thêm, nhưng Ninh Cảnh Thâm đã quát lên: "Đủ rồi!"

Chuyện đã rõ ràng, là có người dồn tâm trí muốn hãm hại Ninh Hề Nhi, khích bác quan hệ cha con giữa hai người!

Chuyện này, dù Lục Thanh Hà biết hay không biết, cũng đã khiến Ninh Cảnh Thâm khó chịu, không thoải mái trong lòng!

Ông phất tay rời đi, bỏ lại Lục Thanh Hà nghiến răng đứng tại chỗ.

"Con của đứa đê tiện, đúng là đồ đê tiện bỉ ổi..." Bà thấp giọng mắng.

Nghe vậy, đôi mắt đào hoa của Cung Tu hơi nhíu lại, hàng lông mày cau lại.

Hắn vẫn luôn bội phục mẹ mình, bà sau khi ly dị với bố hắn đã một tay nuôi hắn lớn lên, gây dựng chống đỡ lại công ty của gia đình, là một người phụ nữ có năng lực.

Nhưng, trong chuyện với Ninh Hề Nhi và mẹ ruột của cô ấy, bà lại tỏ ra là một người phụ nữ tràn đầy ghen ghét và đố kỵ!

"Người đã mất rồi, cho dù năm đó dì Tống gây ra chuyện gì, mẹ cũng đừng giận cá chém thớt lên người Ninh Hề Nhi nữa đi!" Cung Tu lạnh nhạt nói: "Con đi đây."

Nhìn bóng dáng con mình rời đi, Lục Thanh Hà vẫn hoang mang không rõ, rốt cuộc bà đã sai ở đâu, tại sao ngay cả con trai cũng không đứng về phía bà?

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Bà nhìn qua, là anh họ bà gọi tới.

Nhận máy…

Giọng anh họ cười ha hả: "Em gái, hôm nay anh vì em mà đóng vai buông lời ác! Con gái của Ninh Cảnh Thâm không phải không nghe lời em đó à, hôm nay anh có can thiệp một chút, Ninh Cảnh Thâm chắc chắn sẽ có khúc mắc với con bé đó! Nếu được thì chuyển cho anh chút tiền công đi, cũng chẳng uổng thời gian anh tốn sức!"

"Ngu xuẩn!" Lục Thanh Hà tức giận cúp điện thoại.

Bà ta cũng không cảm thấy anh họ mình làm gì có lỗi, bà tức giận là bởi chuyện này ra tay không hề gọn gàng! Lại còn bị Kỷ Dạ Bạch điều tra ra dễ dàng như thế!

...

Màn đêm như mực, đèn đuốc sáng choang như ban ngày.

Ninh Hề Nhi ngồi trong xe của Kỷ Dạ Bạch, đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly hiện lên vẻ thẫn thờ mông lung.

Đã gây chuyện đến mức này, cô không thể trở về nhà họ Ninh nữa, sau này cô nên làm gì đây?

"Hề đần." Bên tai truyền tới giọng trầm thấp của Kỷ Dạ Bạch, cô "ừ" một tiếng, quay sang nhìn Kỷ Dạ Bạch.

"Thi cử xong, cùng tôi về nhà ăn Tết đi." Hắn hôn lên trán cô, chỉ riêng một câu lại giấu tận đáy lòng, không nói với Ninh Hề Nhi.

Từ nay về sau…

Mọi lời gièm pha đặt điều sẽ do hắn che chắn, mưa gió sương lạnh mình hắn gánh chịu…

Cuộc đời của cô, hắn sẽ chịu trách nhiệm!