Editor: Nguyetmai
Gã mặt sẹo thấy vậy bèn cò kè: "Nếu tôi nói ra thì các người sẽ tha cho tôi chứ?"
Kỷ Dạ Bạch tuy lịch lãm và đầy kiêu ngạo, nhưng sự lạnh lùng của anh ta cứ như mây mù không thể xua tan. Giọng nói của anh ta cứ như thể một tảng băng lạnh vạn năm: "Nói đi."
Kỷ Dạ Bạch nắm lấy tay Ninh Hề Nhi, bàn tay hắn ấm áp đem lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
"Đừng sợ." Hắn khẽ nói.
"Ừ..."
Gã mặt sẹo không chịu nổi áp lực từ Kỷ Dạ Mặc nên khai ra toàn bộ: "Tên của cô ta là Tần Cẩn Du, là con gái của nhà Tần Trúc Đình mới đây vừa phá sản. Nhà cô ta vay nặng lãi của chúng tôi một khoản lớn. Lúc tôi qua tìm cô ta đòi nợ, cô ta mách cho tôi rằng bạn trai của cô đây rất giàu có, bảo tôi chụp ít ảnh khỏa thân đổi lấy chút tiền... Không biết lúc đó tôi bị quỷ ám hay sao mà bảo các anh em làm theo lời cô ta, ai ngờ có người báo cảnh sát. Để che giấu chuyện này nhằm thoát tội, tôi bí quá hóa liều nên mới mang cô đây đến chỗ Tam gia..."
Kỷ Dạ Bạch nghe xong, khuôn mặt như được đẽo gọt tinh tế của hắn như bị phủ kín bởi sương lạnh.
Gã mặt sẹo ôm lấy chân Kỷ Dạ Mặc cầu xin: "Tôi đã khai hết rồi, cậu Mặc à, cậu tha cho tôi đi! Sau này tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu và cậu hai sai bảo."
Đều tại gã có mắt như mù, tin lời con khốn nạn Tần Cẩn Du ấy mà không ngờ lại đắc tội những người máu mặt như vậy.
Kỷ Dạ Mặc đá văng gã ra: "Đã động đến người của nhà họ Kỷ thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần chịu hậu quả đi."
Anh ta gọi cho Trợ lý, ngay sau đó có người vào phòng lôi mấy tên này ra ngoài, tiếng kêu gào thảm thiết của gã mặt sẹo vang vọng trong hành lang càng lúc càng xa.
Kỷ Dạ Mặc chà xát hai tay và nói với Kỷ Dạ Bạch: "Phần còn lại thì em tự xử lý đi."
Kỷ Dạ Bạch gật đầu: "Vâng."
"Ninh Hề, đây là quà cho em." Kỷ Dạ Mặc lấy một chiếc hộp nhỏ ra đưa cho Ninh Hề Nhi. Cô nhận lấy rồi tò mò mở ra, trong chiếc hộp bọc vải nhung là một chiếc lắc tay khảm kim cương vô cùng tinh tế, lấp lánh chói mắt.
Nhà họ Ninh kinh doanh trang sức nên Ninh Hề Nhi đã tiếp xúc với những thứ này từ nhỏ, chỉ cần liếc mắt qua thôi cô cũng biết giá trị xa xỉ của chiếc lắc tay này. Vậy nên cô cảm thấy thấp thỏm không thôi: "Anh Dạ Mặc, thứ đắt đỏ này..."
Kỷ Dạ Mặc cười: "Anh tặng thì nhận đi, đây là quà gặp mặt cho em dâu, đáng lẽ phải tặng từ sớm mới phải."
Hả? Em dâu?
Ninh Hề Nhi theo bản năng nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, khuôn mặt bé nhỏ của cô vừa đỏ bừng lại vừa nóng rực.
Cậu chàng xưa nay hay ghen khẽ nâng cằm, tỏ ra không được tự nhiên nói: "Cho cậu thì cậu cứ nhận đi."
Chiếc lắc tay này không quan trọng ở giá cả mà đó là sự công nhận của Kỷ Dạ Mặc, giờ Ninh Hề Nhi đã là người phụ nữ của hắn rồi, hắn vui còn không kịp, ghen tuông gì giờ này?
"Công ty vẫn còn việc chưa hoàn thành xong nên anh đi trước đây, còn hai đứa..." Mắt Kỷ Dạ Mặc ánh lên gì đó như cười nhạo: "Em trai, anh chờ tin tốt của em nhé."
Kỷ Dạ Bạch cứ như bị nắm phải đuôi: "Yên tâm, em không để anh chờ lâu đâu."
Kỷ Dạ Mặc nghe vậy thì mỉm cười rồi ra khỏi phòng.
Ninh Hề Nhi vẫn xấu hổ không chịu nổi: "Cậu vừa nói linh tinh gì với anh Dạ Mặc thế hả!"
"Ninh Hề, cậu đừng tưởng tôi không biết, từ nhỏ cậu đã mê như điếu đổ anh trai tôi. Giờ anh tôi đã có bạn gái rồi, cậu có tôi thôi là đủ rồi."
"Cậu... cậu đừng có nói mấy câu đó được không?"
"Cậu thích tôi như vậy cơ mà, còn hôn trộm tôi nữa, chậc..." Nhắc đến chuyện này, Kỷ Dạ Bạch không khỏi nhướng mày, khuôn mặt vui vẻ như đang nhìn về tương lai tươi sáng.
Còn điều gì khiến người ta vui hơn việc người mình thích thầm bấy lâu nay cũng thích mình chứ? Lần này hắn bị đánh cũng đáng!
Ninh Hề Nhi thấy Kỷ Dạ Bạch cười đến vô cùng đáng đánh thì tâm trạng càng bực bội hơn, đang định đấu võ mồm với hắn thì điện thoại trong túi quần đột nhiên đổ chuông.