Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi vừa xoa mắt vừa tức giận đáp lại Kỷ Dạ Bạch: "Tôi muốn yêu đương với cậu, mà cậu thì muốn nói lý với tôi! Cậu xem trên đời có ai như cậu không hả? Không thích thì cứ nói thẳng ra, tôi cũng chưa đến mức không có cậu thì không sống được."
Đáng lẽ cô không nên nói ra mà cứ giấu trong lòng cho mình mình biết, biến nó trở thành một bí mật không thể nói.
"Tôi đâu có nói là không yêu đương với cậu đâu..." Kỷ Dạ Bạch mặt đen như đáy nồi nhưng vẫn cố giải thích với Ninh Hề Nhi, song Ninh Hề Nhi nghe lại thành ý khác.
"Kỷ Dạ Bạch, tôi cũng có lòng tự trọng của tôi! Tỏ tình là chuyện mất mặt thật đấy, nhưng cũng chẳng phải phạm vào tội tày đình nào. Cậu đã không thích tôi thì không cần miễn cưỡng bản thân hẹn hò với tôi đâu. Cậu cứ theo đuổi hạnh phúc của mình đi, tuy tôi không cao thượng đến mức chúc phúc cho cậu, nhưng... tôi sẽ cố gắng không đâm hình nhân của cậu và bạn gái tương lai."
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Hắn không hề miễn cưỡng, hắn đang cảm thấy rất ngọt ngào và vô cùng hạnh phúc, ok?
Theo đuổi hạnh phúc khác cái quái gì, chỉ Ninh Hề Nhi mới có thể cho hắn hạnh phúc, ok?
"Cậu không thể nghe tôi nói hết được hay sao?" Kỷ Dạ Bạch cảm thấy vô cùng bất lực, hắn rất muốn mở hộp sọ của Ninh Hề Nhi ra xem rốt cuộc bên trong đó có cái gì.
Ninh Hề Nhi bịt chặt hai tai: "Tôi không muốn nghe!"
Không phải là cô chưa từng ảo tưởng rằng Kỷ Dạ Bạch cũng thích cô. Nhưng chút hy vọng nhỏ nhoi ấy rốt cuộc cũng không khỏa lấp được nỗi khủng hoảng trong lòng. Nếu Kỷ Dạ Bạch nói không thích cô thì sau này cô phải đối mặt với hắn thế nào đây? Cô cũng có trái tim, cũng biết đau. Cô cũng có lòng tự trọng, cũng không muốn bị sỉ nhục lòng tự trọng ấy.
"Yêu đương với kiểu con gái như cậu, anh đây sợ sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của con cái sau này lắm."
Trái tim yếu đuối mỏng manh như thủy tinh của Ninh Hề Nhi như vỡ nát thành từng mảnh, cô vẫn giữ nguyên động tác bịt tai mà tủi thân khóc nức nở: "Vì vậy nên cậu mới không thích tôi chứ gì? Tôi cũng có muốn ngu ngốc thế này đâu, nhưng tôi lại không thông minh bằng cậu, đó là lỗi của tôi hay sao?"
Kỷ Dạ Bạch phát điên lên rồi, con nhóc ngu ngốc này, đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi!
Hắn đã nói thẳng ra như vậy rồi mà cô cứ nghĩ đi đâu đâu vậy?
"Cậu lại đây cho tôi!" Kỷ Dạ Bạch ngang ngược quát cô: "Ninh Hề, cậu nghĩ tôi sẽ ngủ cùng giường với người phụ nữ khác ư? Cậu nghĩ tôi sẽ chuẩn bị những niềm vui bất ngờ cho người phụ nữ khác à? Cậu nghĩ tôi sẽ vì người phụ nữ khác mà bị thương nặng thế này à?"
Ninh Hề Nhi cắn móng tay: "Ai mà biết được đấy!"
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Ngay khi hắn đang nghiến răng định xử lý Ninh Hề Nhi ngay tại trận thì cửa phòng bệnh bị người ta đẩy mạnh ra.
Ông bà Kỷ và Miêu Miêu vội vàng xông vào phòng, vừa nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch đã khóc òa lên: "Dạ Bạch..."
"Sao bố mẹ lại tới đây?"
"Con bị thương nặng thế này mà không định cho bố mẹ biết hay sao?" Bà Kỷ khóc như đau nát tâm can, nắm chặt bàn tay của con trai mình: "Dạ Bạch, con đừng sợ, mẹ sẽ bảo bố đi trả thù cho con."
Khóe môi Kỷ Dạ Bạch khẽ giật: "Không cần đâu mẹ... con tự giải quyết được mà."
"Không được!" Bà Kỷ lườm ông Kỷ: "Con bị đánh thế này rồi, anh làm bố kiểu gì đấy?"
Ông Kỷ vô tội ngồi không cũng bị dính đạn, ho khan hai tiếng rồi gọi cho Trợ lý: "Lập tức dừng mọi hợp tác với công ty của nhà họ Tần, ngoài ra phải gây áp lực cho tập đoàn của chúng. Dám đụng đến con trai của Kỷ Đình tôi thì cứ xác định phải trả giá đắt đi."
"Rõ."
Bà Kỷ vẫn bất mãn: "Thế là thôi à? Chí ít cũng phải gọi người trùm bao tải rồi đánh cho lão Tam gia ấy một trận chứ."
Ông Kỷ gật đầu: "Được, mọi việc đều nghe bà hết."
Miêu Miêu giơ tay lên: "Anh hai, sau này Miêu Miêu sẽ không bao giờ ăn bánh quy và sữa bò của nhà họ Tần sản xuất nữa."
"Đúng! Phải làm cho nhà đó phá sản! Phải sụp đổ!" Bà Kỷ vô cùng tán thành.
Ninh Hề Nhi thấy hơi hoảng, người nhà họ Kỷ bao che khuyết điểm đúng là danh bất hư truyền.