Editor: Nguyetmai
Cậu vụng về lau nước mắt cho Miêu Miêu, ngay cả ống tay áo bị nước mắt nước mũi của Miêu Miêu cọ bẩn cũng không để ý.
Rất nhanh sau đó Kỷ Dạ Bạch vọt ra, áo khoác cũng chưa mặc, trực tiếp đi tìm Ninh Hề Nhi với lái xe.
Hàn Nại Sâm dắt Miêu Miêu trở về phòng của cô bé, cởi giày giúp cô bé, để cô bé nằm xuống giường.
Miêu Miêu ôm cổ cậu không chịu buông tay, cậu đành phải nằm xuống với cô.
"Sâm Sâm, chị Hề Hề có thể có chuyện gì hay không..." Miêu Miêu nức nở, khóc khàn cả họng, Hàn Nại Sâm nghiêm túc nói, "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!"
"Hu hu hu... Tớ sợ... Tớ thật sự rất sợ..."
Hàn Nại Sâm do dự, siết chặt nắm đấm nhỏ, đường cong trên khuôn mặt kéo căng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Miêu Miêu.
"Bảo bối, đừng sợ."
Trên khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, thấy Miêu Miêu vẫn đang khóc, cậu mím môi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu lên, chụt một cái, hôn lên môi cô.
Miêu Miêu mơ hồ trợn mắt nhìn cậu, cọ hết nước mắt nước mũi lên người cậu, "Nhưng mà tớ vẫn hơi sợ..."
Giọng điệu mềm mại tội nghiệp đó khiến lồng ngực cậu bé nặng trĩu, phiền muộn.
Cậu còn không biết khái niệm của chữ "đau lòng", nhưng cậu biết, cậu không muốn nhìn thấy Miêu Miêu khóc.
Con nhóc ngốc nghếch này, nên giơ kẹo mút, cười còn rực rỡ hơn mùa xuân, vừa mềm mại vừa ngọt ngào gọi cậu "Anh Sâm Sâm", mà không phải khóc đáng thương như vậy.
Hàn Nại Sâm nghiêm mặt nói: "Kỷ Dạ Tinh, tớ sẽ cố gắng ăn nhiều cơm, lớn lên thật nhanh! Sau đó học võ với anh Âu Ngự! Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu! Người xấu nào cũng không được phép bắt nạt cậu! Tớ sẽ trở nên cực kỳ cực kỳ lợi hại, giống Ultraman đánh quái vật, đánh đuổi tất cả bọn họ!"
"Có thật không?" Miêu Miêu chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Hàn Nại Sâm, "Ừ! Tớ là con trai, lời hứa của con trai, đều là thật!"
Nói xong, cậu như nhớ ra điều gì đó, vành tai đỏ ưng giống như bị lửa đốt, "Còn có... Tớ hôn cậu, tớ... Tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
"Tớ không cần cậu chịu trách nhiệm, tớ muốn ăn kẹo."
"Tớ có thể mua kẹo cho cậu cả đời."
"Chỉ cần tớ ở bên cạnh là có thể ăn kẹo cả đời ư?"
"Cái này thì... Cậu phải chung sống cả đời với tớ xem thử mới biết được."
...
Xe việt dã dừng lại trước một dãy biệt thự sang trọng.
Ninh Hề Nhi bị nhét ở ghế sau, cô đã sớm từ bỏ việc giãy giụa, nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ.
Cái xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện kia, là nguyên nhân chọc giận mấy gã đàn ông này, không giống như ngẫu nhiên, càng giống như là... có người cố ý báo cảnh sát.
Là ai làm như vậy?
Không cho cô kịp suy nghĩ kĩ chuyện đó, một gã đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào cửa biệt thự.
Hai gã bảo vệ mặc đồ tây đen đeo kính đen ngăn bọn họ lại.
Gã đàn ông cười làm lành, "Đây là hàng tôi đưa cho Tam gia... Hai vị có muốn kiểm tra một chút hay không?"
Bảo vệ nhìn lướt qua Ninh Hề Nhi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ tùy tiện đặt ra hai câu hỏi, liền thả bọn họ vào.
Tiến vào phòng khách, Ninh Hề Nhi bị chói mù mắt.
Vách tường, sàn nhà, đèn thủy tinh... Tất cả đều được bố trí lộng lẫy, khiến cho người ta có một loại cảm giác kẻ ở trong đây là một tên nhà giàu mới nổi.
"Tam gia... Đứa con gái này, là món quà tôi biếu tặng ngài..." Gã đàn ông cởi khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt xấu xí, vết sẹo dưới khóe mắt khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Con ngươi Ninh Hề Nhi co lại, gã mặt sẹo này chính là người hôm nay đánh Tần Cẩn Du!