Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi khó hiểu nhìn cô ta.
Bà chị này không cảm thấy mình mặt dày một chút nào à?
Cô ta tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc? Vừa mở miệng ra là đòi một triệu Tệ thì thôi, còn bày ra thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến, tự tin từ đâu đến thế?
"Tần Cẩn Du, đầu tiên, tôi không có một triệu Tệ cho cô mượn. Thứ hai, tôi không sống dựa vào Kỷ Dạ Bạch." Ninh Hề Nhi thẳng thắn nói.
Lời này nghe vào trong tai Tần Cẩn Du, liền biến thành "Ninh Hề Nhi không muốn giúp cô ta"!
"Một triệu Tệ mà thôi, đối với cô không đáng kể chút nào, nhưng có thể cứu tôi, chẳng lẽ cô không nên giúp tôi sao?" Tần Cẩn Du cực kỳ bất mãn, vừa nãy rõ ràng đã giúp cô ta, vì sao bây giờ lại không chịu giúp?
Ninh Hề Nhi ngán ngẩm với cái lối suy nghĩ "Cô giúp tôi là niềm vinh hạnh, không giúp tôi là sai" của cô ta, nở nụ cười mỉa mai, "Ngại ghê, tôi giúp cô là vì tình cảm với người cùng trường, không phải vì bổn phận. Tôi không nợ cô, cũng không có nghĩa vụ cho cô mượn tiền."
Vẻ mặt Tần Cẩn Du sa sầm, cùng với chỗ bị đánh sưng lên kia, khiến cô ta trông có vẻ dữ tợn, đáng sợ vô cùng.
"Ninh Hề Nhi... Chẳng phải tao biến thành như vậy đều do mày hại hay sao? Nếu không phải mày thì làm sao nhà họ Kỷ sẽ hủy hợp tác với nhà họ Tần của tao! Nhà tao cũng không phá sản! Bố tao cũng sẽ không vì trả nợ mà đi vay nặng lãi! Bây giờ cả nhà tao đều bị dồn vào đường cùng, thế mà có một triệu Tệ mày cũng không chịu cho tao vay! Mày đúng là đồ tàn nhẫn! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy buồn cười.
Cho dù nhà họ Kỷ hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tần, chẳng lẽ nhà họ Tần không làm ăn với nhà khác hay sao? Hơn nữa sau khi hủy hợp tác, nhà họ Kỷ cũng không đối phó nhà họ Tần, cho nên nói, phá sản chính là tự nhà họ Tần kinh doanh không tốt thôi! Về phần trả nợ, điều đó cũng chứng minh lúc trước đã thiếu nợ sẵn rồi! Đi vay nặng lãi để xoay mình thì càng buồn cười hơn, cái này chẳng lẽ cũng là người khác bắt bố cô ta đi làm?
Lỗi sai là mình thế nhưng lại không chịu thừa nhận, người như thế thật sự là đáng buồn!
Đôi môi xinh xắn đỏ mọng của Ninh Hề Nhi nhếch lên, cô nở nụ cười châm biếm.
Thấy biểu cảm này của cô, Tần Cẩn Du càng cuồng loạn hơn, "Vừa rồi mày cứu tao chắc cũng là giả vờ chứ gì? Muốn tao biết ơn mày? Muốn tao phải nói câu cảm ơn với mày? Ha ha, tao cho mày biết, Tần Cẩn Du tao tuyệt đối sẽ không cảm ơn mày!"
"Lời xin lỗi mà cô muốn nói đây hả?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho Tần Cẩn Du sợ đến mức sống lưng lạnh toát.
Cô ta lo sợ quay lại, Kỷ Dạ Bạch đứng ở cách đó không xa, dáng người cao lớn, ánh mắt âm u, dường như sắp đưa cô ta vào chỗ chết.
Khí thế áp bức đáng sợ đó dồn ép cô ta đến mức ngay cả thở cũng thở không được!
"Cô Tần này, nếu không phải vì Ninh Hề, vừa rồi tôi căn bản sẽ không cứu cô. Chúng tôi cũng không mong chờ cô biết ơn, thế nhưng cô đã không biết ơn còn ăn cháo đá bát, cô không thấy mình quá đáng à?" Trong con ngươi Kỷ Dạ Bạch tràn đầy thứ ánh sáng lạnh lùng, "Nhà họ Tần rơi vào kết cục như bây giờ, hoàn toàn là do các người tự chuốc lấy. Thế nhưng, cô có tin cô dám nói thêm một câu, tôi sẽ khiến cho nhà các người thê thảm hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần không hả?"
Tần Cẩn Du trợn trừng trừng, mấp máy môi, sợ run cả người.
Kỷ Dạ Bạch chán ghét liếc cô ta một cái, khởi động cho xe chạy đi.
Không có Kỷ Dạ Bạch bảo vệ, gã đàn ông mặt sẹo nhanh chóng lại tìm đến, lúc này đây, Tần Cẩn Du không hề trốn, ngược lại nở nụ cười cực kỳ ác độc với gã, "Các người chẳng phải muốn tiền hay sao? Tôi có biện pháp, có thể khiến các người có được thật nhiều tiền, xài cả đời cũng không hết..."