Editor: Nguyetmai
Ngay cả vị bác sĩ đức cao vọng trọng cũng phải giật mình trước cái nhìn lạnh lẽo của hắn. Nhưng dù sao ông ấy cũng là người từng trải, lại ưỡn ngực quát to: "Cậu lườm cái gì mà lườm? Không phải chính gia đình các cậu không chăm sóc tốt cho cô bé ấy nên cô bé ấy mới hành hạ bản thân như vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu không chú ý chăm sóc cô bé, chắc chắn cái thân thể ấy sẽ thành tàn tật đấy!"
Kỷ Dạ Bạch nắm chặt quả đấm, khớp xương phát ra tiếng cạch cạch giòn giã.
"Tôi nói này cậu thanh niên, tôi từng đi tu ở Thiếu Lâm Tự đấy, đừng hòng đánh bác sĩ!" Vị bác sĩ dựng râu trừng mắt đe dọa.
"Kiểm tra xong chưa?"
Bác sĩ sửng sốt, "Xong rồi."
"Vậy thì ra ngoài!"
"Aiz, tôi bảo này cậu thanh niên, cậu rất có vấn đề về thái độ đấy..." Bác sĩ còn chưa nói xong đã bị Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng cắt ngang, "Hay giờ ông muốn cậu đây đá ông ra ngoài?"
Bác sĩ lập tức im bặt, nhanh chóng ra ngoài cùng các y tá.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.
Hắn đi tới bên giường, đưa tay vuốt ve gương mặt của Ninh Hề Nhi.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
Cảm xúc nơi đầu ngón tay vẫn nóng như trước, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở chân núi.
"Mấy năm nay, cậu đã phải sống như thế nào vậy..." Kỷ Dạ Bạch thở dài một tiếng đầy đau lòng.
Hắn ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một email đã được gửi tới.
Bấm mở, trong đó là tư liệu điều tra sơ bộ về mấy năm gần đây của Ninh Hề Nhi.
Từ lúc lên cấp II, sức khoẻ bất ổn, thường không tốt.
Kỷ Dạ Bạch hồi tưởng lại, hình như đúng là có một khoảng thời gian, Ninh Hề Nhi suốt ngày chạy tới bệnh viện.
Nhưng mà lúc đó, bố Ninh Hề Nhi đâu?
Hình như là bận công việc nên tới giờ vẫn chưa từng về nhà.
Ninh Hề Nhi chưa từng kể lại với bất kì ai, Kỷ Dạ Bạch vẫn còn nhớ rõ những ký ức về Ninh Hề Nhi, đa phần là hình ảnh cô tươi cười.
"Cái con bé ngu ngốc này..."
…
Khi Ninh Hề Nhi tỉnh lại lần thứ hai đã phát hiện mình ở trên xe rồi.
Dụi dụi mắt, cô không nhịn được ho khan vài tiếng, đánh thức bóng người cao lớn ở bên cạnh.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ mang chút khàn khàn truyền tới tai Ninh Hề Nhi, cô bất ngờ nhìn Kỷ Dạ Bạch ở bên cạnh, "Ừ..."
Cô gối lên vai Kỷ Dạ Bạch, chẳng biết đã bao nhiêu lâu rồi.
"Uống nước." Hắn vặn nắp bình giữ nhiệt, "Cố chịu thêm một lát, sắp tới nhà rồi."
Ninh Hề Nhi đưa tay nhận cái bình nhưng Kỷ Dạ Bạch lại không chịu, "Uống thế này luôn đi, cậu vụng về vậy, nhỡ làm đổ nước thì sao! Bình này đắt lắm đấy!"
Tên khốn nạn này! Ninh Hề Nhi bĩu môi, dựa vào tay hắn mà tu ừng ực hết bình nước.
Kỷ Dạ Bạch vừa giúp cô uống nước vừa nâng tay đo nhiệt độ trán cô.
Ổn rồi, đã hạ sốt.
Gật gật đầu thỏa mãn, hắn nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của Ninh Hề Nhi, chịu không nổi giơ một ngón tay, "Đây là số mấy?"
"Hai!"
Kỷ Dạ Bạch: Chết, sốt cao quá thành ra ngốc luôn rồi!
Hắn vội vàng hỏi, "Tôi là ai?"
Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, "Cậu là heo."
Kỷ Dạ Bạch: Yeah! Hóa ra vẫn chưa ngốc! Vui quá (≧▽≦)
Xe đi vào đường hầm, trong xe tối mịt, Ninh Hề Nhi hơi run rẩy, mắt chợt bị một bàn tay ấm áp to lớn che kín.
Cả người bị Kỷ Dạ Bạch kéo vào trong lòng.
Kỷ Dạ Bạch ôm lấy eo cô, vừa ngang ngạnh lại vừa cương quyết.
Cho dù anh chẳng thể cho em cái gì.
Vậy thì ít nhất, ít nhất...
Hãy để anh cho em một cái ôm ấm áp.