Editor: Nguyetmai
Bên dưới cổ áo là làn da trắng nõn mịn màng như đốt mắt người nhìn. Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: Con nhóc này, rốt cuộc có tí ý thức cảnh giác nào không? Ngủ chung giường chung chăn với một người đàn ông trưởng thành như hắn mà có thể yên tâm thoải mái thiếp đi như vậy! Trái lại cô ngủ rất ngon, không hề suy nghĩ cho cảm nhận của hắn ư?
"Ưm..." Ninh Hề Nhi khẽ rên một tiếng, lẩm bẩm: "Đại Bạch..."
"Ừ hử." Hắn khó chịu đáp lại.
Ninh Hề Nhi nói mê nên không nghe rõ đã nói những gì, Kỷ Dạ Bạch nghe chẳng hiểu câu nào, trong khi đó cô ở trong lòng hắn cứ cọ ngược cọ xuôi, khiến toàn thân hắn như thể bị lửa đốt.
Tầm mắt hắn không kiềm được rũ xuống, mặc dù có áo bra màu hồng nhạt che đi nhưng có thể thấp thoáng trông thấy bộ ngực mềm mại.
Chẳng biết từ lúc nào, ngón tay thon dài cứng cáp của hắn đã giơ giữa không trung.
Cô nhóc này dậy thì thành công phết, chắc hẳn vừa đủ một bàn tay hắn...
Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, hơi thở trở nên nặng nề.
Ánh trăng chiếu vào, cả căn phòng trở nên rõ ràng.
Ác ma Đại Bạch đang kêu gào: "Mau ăn thịt đi, mau ăn thịt đi! Bây giờ không ăn thì còn chờ đến bao giờ nữa!"
Thiên sứ Đại Bạch thở dài thương xót: "Mày phải chống lại được sự hấp dẫn! Cấm được đụng đến Ninh Hề!"
Ác ma Đại Bạch đá văng thiên sứ Đại Bạch: "Phải ăn thịt mới đúng! Mau ăn đi!"
Kỷ Dạ Bạch giống như đã hạ quyết tâm, thế nhưng bỗng lúc này, cô gái nhỏ trong lòng bỗng bật lên những tiếng nức nở. Âm thanh ấy rất nhỏ và đè nén, khó mà nghe thấy. Song quả thật là cô đang khóc.
Kỷ Dạ Bạch giật mình, nương theo ánh đèn ngủ bên cạnh giường mà nhìn sang. Sắc màu vàng cam chiếu trên gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi, lông mi cô đã bị nước mắt làm ướt đẫm, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp biết bao khiến cho Kỷ Dạ Bạch thu lại tất cả những suy nghĩ ướt át chỉ trong nháy mắt.
"Gặp ác mộng à?" Hắn cau mày, ngẫm nghĩ xem có nên đánh thức Ninh Hề Nhi dậy không.
Ninh Hề Nhi không khóc lóc thành tiếng, chỉ rấm ra rấm rứt, nước mắt thấm ướt đôi mi, lăn dài trên gương mặt cô, trông có vẻ ấm ức và đau khổ vô vàn.
Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt. Hắn rất muốn biết, đến tột cùng Ninh Hề Nhi đã trải qua chuyện gì mà ngay cả trong mơ cũng không dám khóc thành tiếng? Bắt đầu từ khi nào, cô gái mà hắn nâng niu như hòn ngọc quý bao nhiêu năm lại càng lúc càng xa cách hắn vậy?
Kỷ Dạ Bạch thở dài, cảm giác mình thật là tội lỗi quá rồi!
"Đồ ngốc, chờ cậu lớn lên, tôi sẽ ăn cậu sau." Hắn khẽ chọc hai má mũm mĩm của cô: "Phải nuôi mập một chút... Đến lúc đấy... Ăn một phát hết sạch sành sanh..." Ngón tay hắn chuyển qua áo ngủ của cô, đóng lại từng cái cúc áo ngay ngắn cho cô.
Không phải là hắn không muốn mà là hắn không nỡ làm vậy. Trên thế giới này, Ninh Hề Nhi là một trong rất ít thứ mà hắn sẵn lòng quý trọng.
Đúng vào lúc Kỷ Dạ Bạch đang buồn bực cố gắng nín nhịn điều chỉnh hơi thở thì giọng nói dịu dàng đầy lôi cuốn vang lên: "Cậu đang làm gì thế?"
Kỷ Dạ Bạch ngước mắt, chỉ thấy Ninh Hề Nhi vẫn đang ngái ngủ nhìn mình. Hai người lặng lẽ nhìn nhau mấy giây.
"A..." Tiếng hét chói tai của Ninh Hề Nhi như chọc thủng bầu trời. Cô đạp Kỷ Dạ Bạch xuống giường: "Biến thái! Vậy mà cậu lại dám cởi quần áo của tôi!"
Kỷ Dạ Bạch nghẹn lời.
"Cậu nghe tôi giải thích đã..."
"Có gì mà phải giải thích? Cậu đừng tưởng cậu mất trí là thích làm gì thì làm nhé!" Ninh Hề Nhi cầm gối đập Kỷ Dạ Bạch hết cái này đến cái khác. Hắn bị oan mà chẳng thể phân trần được, vẻ mặt như không thể yêu thương nổi.
Mười phút sau...
Cậu hai nào đó nằm trên sàn nhà lạnh buốt, gối đầu lên chiếc gối mà Ninh Hề Nhi "bố thí" cho, ngay cả một tấm thảm cũng không có. Kỷ Dạ Bạch nhìn tay mình, trong lòng bực tức chỉ canh cánh một suy nghĩ: Thà rằng làm thật cho rồi!