Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Thành Du Nhiên nào đâu biết được "trái tim thiếu nam" của cậu ta, cõng mệt đến mức mặt đỏ bừng, khó khăn bước về phía trước.
Cũng may nhà cô mở lớp dạy võ, từ nhỏ thể lực của cô đã tương đối tốt, lại thêm hình thể Tiêu Hi Thần gầy gò nên cô cố gắng suốt dọc đường, cuối cùng cũng cõng cậu ta về đến resort.
Hai người đúng là may mắn, vừa vào trong resort đã tình cờ gặp được Thời Niệm Sơ.
Trong tình huống cấp bách, Thành Du Nhiên quên cả gọi "thầy giáo" mà hô lên theo bản năng: "Chú, Hề Hề và Kỷ Dạ Bạch bị thương rồi, chú mau dẫn bác sĩ qua đó đi!"
Vẻ mặt luôn lịch sự tao nhã của Thời Niệm Sơ đột ngột thay đổi, thầy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho nhân viên y tế, sau đó liên hệ với ông chủ của resort suối nước nóng, bảo ông ta cử mấy người đi cùng để tránh xảy ra sự cố. Xong xuôi tất cả, đôi mắt sâu thẳm của thầy mới nhìn về phía Thành Du Nhiên.
Thành Du Nhiên mệt nhoài nằm im trên sô pha, Tiêu Hi Thần thì quan tâm chu đáo xoa vai đấm lưng cho cô ấy, ngại ngùng hỏi: "Du Nhiên, cậu muốn ăn cái gì? Có muốn uống gì không? Lát nữa bọn mình cùng nhau tắm suối nước nóng nhé? À ừm, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói..."
"Chỉ có một yêu cầu."
"Ừ? Là gì?"
"Cậu ngậm miệng lại được không!"
"..." Trái tim thiếu nam Tiêu Hi Thần gặp phải khó khăn, cậu ta khẽ gãi đầu, tủi thân im lặng mất mấy giây, sau đó lại sáp lại gần: "Du Nhiên, bọn mình cùng chơi game, xem phim đi? Cậu bảo tôi cùng đắp mặt nạ với cậu cũng được! Cùng đi, đi mà..."
"Thầy Thời, chúng ta lên đường thôi." Nhân viên y tế cầm hòm thuốc vội vã chạy đến.
Thời Niệm Sơ quay đi, khẽ gật đầu, bàn tay buông thõng hai bên người đã siết thành nắm đấm từ lúc nào chẳng hay.
...
Trong rừng...
Ninh Hề Nhi quỳ một gối trên mặt đất, lấy xịt gây tê và băng cá nhân từ trong ba lô ra, tạm thời xử lý vết thương trên mặt Kỷ Dạ Bạch trước.
Kỷ Dạ Bạch không dằn được giật giật khóe miệng.
"Này, có phải cậu cảm thấy mặt là quan trọng nhất không?" Cậu hai nào đó khó chịu hỏi.
Ninh Hề Nhi chớp mắt vô tội: "Dĩ nhiên là mặt quan trọng rồi! Đẹp có quyền."
Kỷ Dạ Bạch nghẹn lời. Lần đầu tiên hắn thấy có người nói cuồng sắc đẹp một cách dễ nghe như vậy.
"Với lại, nếu cậu xấu, tôi đã chẳng thèm làm thanh mai trúc mã với cậu đâu." Ninh Hề Nhi dẩu môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn: "Đầu vẫn còn choáng váng à? Có muốn nằm một chút hay không?"
Kỷ Dạ Bạch ôm cánh tay, kiêu ngạo không buồn để ý tới cô.
Ninh Hề Nhi chống cằm, đột nhiên nghĩ ra: "Nghe nói chấn động não có thể sẽ ảnh hưởng đến IQ... Còn có khả năng mất trí nhớ nữa. Nhỡ đâu để cậu ngã đến mức mất trí nhớ hoặc trở thành tên đần thì tôi lấy gì để đền cho chú dì và Miêu Miêu đây..."
Tròng mắt hẹp dài đen láy của Kỷ Dạ Bạch nheo lại, cố ý giả bộ mất trí đùa cô: "Cô là ai?"
"Hả?" Ninh Hề Nhi hoảng sợ: "Cậu không nhớ tôi là ai à?"
Kỷ Dạ Bạch lắc đầu.
"Vậy cậu có nhớ chú dì và Miêu Miêu không?"
Hắn tiếp tục lắc đầu.
Ninh Hề Nhi ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, đôi mắt sáng trợn tròn, rơm rớm nước mắt như thể sắp khóc vậy.
"Cậu mất trí nhớ rồi..." Ninh Hề Nhi lẩm bẩm, luống cuống bắt lấy tay Kỷ Dạ Bạch: "Cậu, cậu đừng sợ. Hiện tại kỹ thuật chữa bệnh phát triển như vậy, chắc chắn sẽ có cách khôi phục trí nhớ thôi. Tôi tên là Ninh Hề Nhi, chơi với cậu từ nhỏ... Bây giờ cậu đừng sợ, đừng sợ, cậu còn có tôi..."
Đầu cô rối bời như dời sông lấp bể, Ninh Hề Nhi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có thể là Kỷ Dạ Bạch lừa mình.
"Ninh Hề Nhi à?" Kỷ Dạ Bạch nhướng mày.
"Đúng! Để tôi trở thành chỗ dựa cho cậu!" Ninh Hề Nhi hít mũi: "Tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu!"