Editor: Nguyetmai
Trong giới kinh doanh của thành phố Anh Đào, lưu truyền một câu nói như thế này: Thà đắc tội với Diêm Vương cũng chớ có đặc tội với nhà họ Kỷ.
Nhà họ Kỷ vốn là gia tộc lớn lưu truyền qua nhiều thế hệ, đến đời của ông cụ Kỷ thì càng huy hoàng. Đến đời bố của Kỷ Dạ Bạch đã đưa Kỷ Thị lên một tầm cao mới. Kỷ Dạ Mặc thì là nhân tài nổi tiếng trong giới kinh doanh, thủ đoạn cũng ác độc hơn người đời trước nhiều, bình thường biết bao người nịnh bợ đuổi đi còn chẳng hết, ai dám tìm đường chết mà đắc tội với nhà họ Kỷ chứ?
Nhưng bây giờ Lệ Duệ Triết lại đắc tội với cậu hai nhà họ Kỷ...
Đỉnh đầu mướt mát mồ hôi, Lệ Duệ Triết cười nói: "Cậu Kỷ, tôi hiểu lầm rồi... Xin cậu đừng để bụng nhé... Cô Ninh này, cô nói đúng không?"
Gã liều mạng nháy mắt với Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi lại lắc đầu: "Không phải hiểu lầm nha, là anh có ý xấu với tôi trước, còn nói dối bạn gái anh, khiến cho cô ta đánh tôi."
Phụt...
Lệ Duệ Triết dường như nôn ra máu, con ranh này lại dám hùng hồn tố cáo gã!
"Gã ta có ý xấu gì với cậu?" Kỷ Dạ Bạch nheo mắt lại, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm!
"Gã khuyên tôi là phải tìm bạn trai tốt một chút, có tiền, muốn gì thì mua thứ đó."
Kỷ Dạ Bạch quay sang nhìn Lệ Duệ Triết, cười lạnh.
Lệ Duệ Triết bị hắn nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cậu thanh niên này, khí thế lớn quá!
"Cậu hai, tôi sai rồi, là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn." Lệ Duệ Triết vội vàng giải thích, "Tất cả là tại con đàn bà ngu xuẩn này!"
Gã nắm chặt tóc của Tần Cẩn Du, giáng cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh, lạnh lùng nói: "Còn không mau xin lỗi cậu Kỷ với cô Ninh?"
Cái tát này, gã dùng toàn bộ sức lực! Tần Cẩn Du bị tát đến mức nổ đom đóm mắt, còn chảy cả máu mũi, cô ta trố mắt đứng nhìn người đàn ông tàn bạo trước mặt, "Anh... Anh đánh em?"
"F*ck." Lệ Duệ Triết mắng một tiếng, lòng nghĩ con đàn bà này đúng là không thức thời, lại một cái tát nữa giáng xuống, sau đó tươi cười nhìn về phía Ninh Hề Nhi, "Cô Ninh, coi như tôi đánh thay cô, giúp cô xả giận!"
Ninh Hề Nhi đang khinh bỉ gã đàn ông cặn bã này, gặp chuyện liền đổ lên đầu người khác, lại còn đánh phụ nữ, đúng là không có tí đạo đức nào!
Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn gã, khóe môi giương lên thành một nụ cười khó hiểu, "Cô ta là cô ta, anh là anh, lời xin lỗi của anh đâu?"
Lệ Duệ Triết nắm tay, nhắm chặt hai mắt lại.
Một lát sau gã mở mắt, nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống trước mặt Ninh Hề Nhi.
"Cô Ninh, xin lỗi cô, vừa nãy tôi đã đắc tội rồi."
Trong nhà ăn xôn xao, không có ai ngờ rằng, Lệ Duệ Triết lại quỳ xuống xin lỗi Ninh Hề Nhi!
Tần Cẩn Du bị hành động này của gã làm kinh ngạc, người bạn trai khó khăn lắm cô mới tìm được, cô tự cho rằng gã là người xuất sắc nhất, có tiền nhất, lại có thể quỳ trước mặt Ninh Hề Nhi.
Nhưng mà, người đàn ông này vì câu nói của Kỷ Dạ Bạch mà vứt bỏ tự trọng quỳ xuống! Kỷ Dạ Bạch tìm mọi cách để bảo vệ Ninh Hề Nhi, gã đàn ông này lại đánh cô, vừa so sánh liền biết được cao thấp.
Cô ta cảm thấy tủi nhục vô cùng, hóa ra từ đầu tới giờ cô ta chẳng có gì sánh được với Ninh Hề Nhi!
Tần Cẩn Du cười, nghe giọng của cô ta vừa thê lương lại vừa chói tai: "Ninh Hề Nhi, mày đúng là đồ hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông! Giống người mẹ đã chết của mày vậy!"
"Câm miệng!"
Tần Cẩn Du cười vô cùng nham hiểm. "Cho nên mẹ mày mới chết sớm! Còn ông bố đói khát kia của mày, mẹ mày mới chết vài năm nhỉ, ông ta đã tái hôn rồi. Ha ha! Cả nhà đều là người hèn hạ... Tất cả đều thế!"
Bốp...
Một cái bạt tai vang dội, gọn gàng giáng lên mặt của Tần Cẩn Du.
"Tôi từng nói, tôi là người rất nhỏ mọn mà." Ninh Hề Nhi đã hoàn toàn xù lông lên rồi, "Cô chọc vào tôi rồi, Tần Cẩn Du ạ!"