Editor: Nguyetmai
"Ừm..."
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Kỷ Dạ Bạch.
Không ngờ cô... cô lại thật sự hôn hắn!
Oa...
Ninh Hề Nhi, mày đang hành động theo cảm tính đấy mày có biết không!
"Trả lời tôi!" Giọng nói trầm thấp của Kỷ Dạ Bạch đặc quánh khí thế ép buộc.
"Cậu là bạn trai của tôi, tôi hôn cậu một cái thì có làm sao!" Ninh Hề Nhi vênh mặt, gào lên với vẻ chột dạ.
Cô muốn hôn môi của Kỷ Dạ Bạch cơ, nhưng, nhưng mà...
Cô với không tới!
Sao tên này lại cao tới vậy!
Sai rồi... Là, sao cô lại lùn như vậy (ㄒoㄒ)
Trong đôi mắt đen như mực của Kỷ Dạ Bạch ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, lực trên tay càng mạnh thêm khiến Ninh Hề Nhi đau tới kêu ra tiếng: "Đau..."
Đầu óc hắn lập tức tỉnh táo lại, sức lực nơi bàn tay cũng giảm đi phân nửa, giống như đứa trẻ vớ được kẹo, túm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô không chịu buông ra.
"Nói lại lần nữa."
"A?"
"Anh đây cho cậu nói lại lần nữa!"
Ninh Hề Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Cậu... Cậu đừng có được voi đòi tiên!"
Tiêu Hi Thần ở trong góc phòng ôm ngực, bị ngược đến hoang mang.
Ê ê, hai người các ngươi đừng có quên cái bóng đèn là tôi đây nhé!
Tiếng nói chuyện truyền tới từ phía hành lang...
"Cẩn Du, lớp S bọn tôi đi du lịch, chị có đi cùng không?"
"Đương nhiên là có, lần du lịch này chính là do Lệ Duệ Triết tài trợ!"
"Ồ, hai người đang hẹn hò sao?"
"Cứ coi là vậy đi..."
"Ai, cửa phòng Tổ Thể dục, đây không phải cậu Kỷ sao?"
"Trùng hợp quá cậu Kỷ, sao cậu lại ở đây?" Mộc Y Tinh thân thiết chào hỏi, "Bạn Ninh cũng ở đây à... Ha ha ha, tình cảm giữa hai người tốt thật đấy."
Mặt Tần Cẩn Du hết xanh rồi lại trắng, hiển nhiên là cô ta vẫn chưa quên được chuyện ở vũ hội lần trước.
Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch chợt trầm xuống, buông tay Ninh Hề Nhi ra.
Là tự bản thân hắn ảo tưởng sức mạnh thì có, rõ ràng là vì hai người này lại đây nên Ninh Hề Nhi mới chủ động hôn hắn, đúng chứ?
Lần trước cũng vì Tần Cẩn Du, Ninh Hề Nhi mới đề xuất chuyện "đóng giả người yêu"...
Đôi lông mày đầy vẻ lo lắng, hắn để lại một câu "Tôi đi trước đây" rồi sải bước rời đi.
Ninh Hề Nhi nhìn bóng lưng thon dài thẳng tắp của hắn, tay sờ sờ cằm suy nghĩ.
Có phải vì cô chủ động quá khiến Kỷ Dạ Bạch không thích không...
Quả nhiên là con gái thì vẫn nên dè dặt chút (╯_╰)
Kỷ Dạ Bạch vừa đi thì Tần Cẩn Du đã mỉa mai: "Tình cảm tốt cái gì, tôi thấy cũng chả tốt lắm đâu."
Khoé miệng Ninh Hề Nhi giật giật, quyết định mặc kệ cô ta quay về lớp.
Một cánh tay chặn ngang trước người cô, Tần Cẩn Du hùng hổ chất vấn: "Ninh Hề Nhi mày có ý gì? Sao không thèm để tao vào mắt? Mày đừng tưởng mày yêu được Kỷ Dạ Bạch thì giỏi lắm, làm bộ kiêu ngạo cao quý cho ai xem? Tao thấy á, cậu Kỷ cũng chả thèm để ý tới mày đâu, nếu không thì sao bỏ mày ở đây mà về trước một mình? Tao hóng ngày hai người chia tay lắm nha..."
Mộc Y Tinh làm bộ làm tịch: "Cẩn Du, Hề Nhi là bạn của tôi, chị hòa thuận với cậu ấy chút. Với lại Hề Nhi này, chị Cẩn Du là người thẳng tính, cậu đừng có để bụng nha!"
Hai người kẻ xướng người họa cứ như đang diễn kịch, Ninh Hề Nhi khoanh tay thích thú nhìn bọn họ.
"Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì xê ra để tôi đi."
"Mày vênh cái đếu gì thế! Ninh Hề Nhi, tao ghét nhất cái loại như mày!" Tần Cẩn Du căm giận trừng Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi nhún vai buông tay, "Xin lỗi chị nha, nhưng tôi thích việc chị ghét nhưng đếch làm gì được tôi đấy!"