Editor: Nguyetmai
Trong đầu Ninh Hề Nhi gióng lên hồi chuông cảnh giác, như gặp phải kẻ thù lớn!
Tiêu rồi!
Lẽ nào hôm đó người cô hôn trúng chính là Kiều Nam Thành?
Kiều Nam Thành thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô thì tưởng là cô bị bắt nạt, lập tức nghiêm túc đi đến hỏi: "Cậu, cậu có sao không?"
Cậu ta cố gắng nói chậm để cái tật nói lắp không quá rõ ràng.
Ninh Hề Nhi gần như nhảy dựng lên y hệt một còn mèo xù lông: "Kiều Kiều chạy mau!"
Kiều Nam Thành ngơ ngác: "Hả?"
Kỷ Dạ Bạch nheo mắt, vẫn ung dung khoanh tay mà nhìn Kiều Nam Thành.
Ngôn Dịch Thâm thầm cười vang trong lòng.
Con nhóc này, dám dùng mưu kế với gã à, gã phải dạy cho cô biết hai chữ "gian xảo" là như thế nào...
"Chậc chậc, Hề Nhi, tuy Kiều Nam Thành là vệ sĩ của em, nhưng sao em có thể hôn cậu ta được..." Ngôn Dịch Thâm tiếp tục đổ dầu vào lửa, cái đuôi xấu xa gian trá ở phía sau như đang vung vẩy: "Kỷ Dạ Bạch, cậu có thể nhịn được à? Nếu tôi là cậu thì chắc chắn không nhịn được đâu!"
Ninh Hề Nhi sắp khóc tới nơi, cô vội vàng giải thích: "Kỷ Dạ Bạch... hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Cậu đừng đánh Kiều Kiều, Kiều Kiều vốn đã không thông minh, cậu mà còn đánh nữa cậu ấy biến thành ngốc thì làm thế nào! Hu hu..."
Cô sốt ruột tới mức mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, dường như hàng mi chỉ hơi run lên là nước mắt sẽ tràn ra.
Kiều Nam Thành vụng về muốn xoa đầu cô: "Đừng, đừng khóc..."
Tay mới vươn ra giữa chừng đã bị Kỷ Dạ Bạch đập cho một cái nghe đánh bốp!
Ninh Hề Nhi nghe thấy cái tiếng đó òa run cả người, cô níu tay áo Kỷ Dạ Bạch một cách đáng thương: "Đại Bạch... thật sự là chuyện ngoài ý muốn mà. Tôi bất cẩn bị ngã, sau đó lại không cẩn thận hôn vào mặt cậu ấy... Cậu đừng tức giận mà..."
Cô vừa gọi "Đại Bạch", ánh mắt Kỷ Dạ Bạch đã trầm xuống, hắn đột nhiên hỏi: "Ngày hôm đó cậu ngã mấy lần?"
"Một lần..."
"Đồ ngốc!" Kỷ Dạ Bạch búng trán cô một cái: "Ngốc chết đi được! Không làm anh đây bớt lo chút nào!"
Kiều Nam Thành siết chặt nắm đấm: "Không cho phép, đánh cô ấy!"
"Kiều Kiều, cậu đừng nói nữa!" Ôi chao, liệu Kỷ Dạ Bạch có đánh Kiều Kiều hay không?
Nghĩ đến những năm qua Kiều Kiều làm chân chạy cho cô, giúp cô đánh bọn lưu manh, mua que cay cho cô, Ninh Hề Nhi bỗng nhiên nảy sinh giác ngộ liều mình cứu người. Cô ôm chặt eo Kỷ Dạ Bạch: "Kiều Kiều, cậu mau chạy đi! Tôi sẽ giữ chân cậu ta! Chuyện tôi hôn cậu thì cậu cứ quên hết đi!"
Kiều Nam Thành ngơ ngác nói: "Cậu đâu có hôn tôi."
Nà ní?
"Hôm đó ở nhà ma, lúc tôi bị ngã đã hôn phải một người, không phải là cậu sao?" Ninh Hề Nhi chẳng hiểu ra sao.
Kiều Nam Thành lắc đầu.
Rẹt rẹt đoàng đoàng...
Ninh Hề Nhi cảm thấy như bị sét đánh ngang tai!
Cô cứng nhắc ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc của Kỷ Dạ Bạch.
"Vậy tức là người tôi hôn là..."
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Ninh Hề Nhi: "..."
Ngôn Dịch Thâm: "!!!"
Kiều Nam Thành: (⊙o⊙) Xảy ra chuyện gì vậy...
Ninh Hề Nhi vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ thì đã bị Kỷ Dạ Bạch tóm lấy cổ tay kéo ra khỏi hội trường...
...
Phòng vệ sinh của nhà họ Kỷ...
Ninh Hề Nhi bị ép không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào bồn rửa tay.
"Kỷ Dạ Bạch, cậu muốn làm gì..."
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, ngang ngược ghé sát vào cô: "Làm chuyện mà người yêu nên làm!"
"Nhưng chúng ta chỉ đóng giả người yêu thôi mà..." Ninh Hề Nhi cô đơn cúi đầu, hơi thở tản ra từ phía Kỷ Dạ Bạch chợt lạnh xuống: "Thế nên cậu mới che chở cho thằng ngốc kia đến vậy à?"
"Cậu ghen rồi sao?" Ninh Hề Nhi thấp tha thấp thỏm hỏi.
Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: "Tôi muốn ăn cậu!"