Editor: Nguyetmai
Giọng nói quyến rũ hấp dẫn, đôi mắt đào hoa lóe sáng, người đó mặc bộ vest trắng như thiên sứ trên thiên đình nhưng lại làm người ta có cảm giác như ma vương của bóng tối.
Lời mời của Cung Tu đã hoàn toàn đẩy bầu không khí của cả hội trường lên cao trào!
Cung Tu điện hạ!
Nghe đồn từ cấp II tới cấp III, Cung Tu chưa bao giờ mời bất kỳ cô gái nào khiêu vũ.
Rõ ràng bề ngoài là một người phong lưu thành tính, nhưng có những lúc anh ta lại cố chấp đến mức biến thái.
Vậy mà hôm nay anh ta lại mời Ninh Hề Nhi!
"Cung Tu điện hạ muốn giải vây cho Ninh Hề Nhi sao? A a a, đẹp trai quá!"
"Tần Cẩn Du đúng là tự vả mặt rồi, vừa rồi còn rêu rao là không ai mời Ninh Hề Nhi, bây giờ đến Cung Tu điện hạ cũng ra mặt rồi!"
Mọi người thi nhau phỉ nhổ, trong lòng còn có một ý nghĩ đáng sợ.
Sau Cung Tu sẽ không còn người khác nữa chứ...
Rốt cuộc cái cô Ninh Hề Nhi này có lai lịch như thế nào?!
"Ninh Hề Nhi, tôi có thể mời cậu khiêu vũ không?" Cung Tu lặp lại lần nữa, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trông có vẻ vừa lười nhác vừa quyến rũ.
Đôi môi anh đào mấp máy, Ninh Hề Nhi còn chưa đưa ra câu trả lời, Cung Tu đã nắm tay cô, nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Xin lỗi, tôi không định cho cậu cơ hội từ chối."
Câu nói này khiến không ít nữ sinh bắt đầu gào thét.
"Oa oa! Cung Tu điện hạ của tôi lúc ngang ngược vẫn rất phong độ!"
"Trái tim thiếu nữ tan vỡ! Vùng lên đạp đổ vại đường!
"100 điểm cho nhan sắc và đôi chân kia của Cung Tu điện hạ! Mau chụp ảnh!"
Ở trường, mức độ nổi tiếng của Cung Tu cũng ngang ngửa Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi sắp bị ánh mắt oán hận ghen tị khắp bốn phương tám hướng dìm chết rồi, chỉ đành cố gắng chịu đựng để nhảy với Cung Tu.
Thấy cả người cô cứng đờ, động tác của Cung Tu chậm lại, hạ giọng nói: "Thả lỏng đi, đừng căng thẳng."
Lời an ủi của gã lại phản tác dụng, Ninh Hề Nhi loạng choạng một cái, giẫm ngay vào giày da của Cung Tu.
"Xin lỗi..."
"Không sao." Cung Tu mỉm cười, trong đôi mắt sâu thăm kia bỗng lóe lên nỗi bi thương: "Hề Nhi, cậu cảm thấy thế nào nếu chúng ta là anh em?
Ninh Hề Nhi ngẩn ra, cười tươi: "Có một người anh trai như anh chắc chắn sẽ là chuyện vô cùng hạnh phúc."
Cung Tu bình tĩnh chăm chú nhìn cô, đôi mắt như chứa cả biển sao, bao cảm xúc trào dâng cuối cùng đều bị nén xuống đáy lòng.
"Cậu sẽ cảm thấy... hạnh phúc chứ..."
Gã cụp mắt, thì thào lẩm bẩm.
Nếu vậy, gã sẽ làm như cô mong muốn.
Cửa hội trường đột ngột bị đẩy ra lần thứ hai.
Tất cả mọi người đều ngừng động tác.
Đập vào mắt là một đôi giày da bóng loáng, cặp chân thon dài, vai rộng eo hẹp, bộ vest đen đặt may thủ công vô cùng vừa vặn, làm nổi bật vẻ tuấn tú và sang trọng của người đàn ông.
Anh ta cầm một bó hoa hồng trắng, gương mặt góc cạnh đầy khí thế, toàn thân toát ra hơi thở uy nghiêm và đứng đắn.
"Cậu Mặc! Là cậu Mặc đấy!"
Một tiếng "cậu Mặc" đã lập tức khiến cả hội trường chấn động!
Cậu Mặc chính là kỳ tài kinh doanh nổi tiếng khắp thành phố Anh Đào, là người cầm quyền của tập đoàn Kỷ Thị, quyền thế ngút trời, thủ đoạn mạnh mẽ!
Anh ta thong dong đi đến trước mặt Ninh Hề Nhi, đưa bó hoa hồng trắng trong tay cho cô.
"Giáng sinh vui vẻ."
Ninh Hề Nhi ngây ngẩn: "Anh Dạ Mặc... Sao anh lại đến đây?"
Kỷ Dạ Mặc còn chưa kịp trả lời, Tần Cẩn Du đã xông lên trước, cay nghiệt nhạo báng: "Ninh Hề Nhi, đây chính là đối tượng mới của cô phải không? Những món quà kia đều là do đại gia này tặng cho cô chứ gì! Cảm giác cùng lúc qua lại với hai anh em nhà họ Kỷ chắc là sướng lắm nhỉ? Chân đạp hai thuyền, hành vi của cô người ta gọi là đê tiện đấy!"