Editor: Nguyetmai
Mười mấy người mặc đồng phục màu đen đeo nơ trắng, bước đến với tốc độ đều tăm tắp, mỗi người cầm một hộp quà vô cùng xinh xắn.
Cả hội trường quay sang nhìn, sôi nổi suy đoán xem thứ bọn họ đang cầm rốt cuộc là gì.
Có người kinh ngạc kêu lên: "Đó chẳng phải là logo của Trung tâm Thương mại Phồn Anh hay sao? Đ*ch, ai mà chơi lớn vậy!"
Thành phố Anh Đào có rất nhiều trung tâm thương mại, trong đó Phồn Anh là trung tâm thương mại cao cấp nhất, chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ phẩm. Mỗi một mặt hàng trưng bày trong đó đều cực kỳ đắt đỏ!
"Nghe nói cậu Triết của Trung tâm Thương mại Phồn Anh đang theo đuổi Tần Cẩn Du đấy! Chẳng lẽ là cậu Triết tặng quà cho Tần Cẩn Du sao?"
"Nhiều hộp thế này mà quy đổi thành tiền thì không biết là bao nhiêu tiền nhỉ!"
"Chậc chậc chậc, cậu Triết giàu có thật đấy, vì một nụ cười của người đẹp mà vung tiền như rác!"
Người của Trung tâm Thương mại Phồn Anh đi đến chỗ Tần Cẩn Du, lập tức có bao nhiêu người xuýt xoa!
"Đúng rồi kìa! Ôi chao, hâm mộ Tần Cẩn Du quá đi mất!"
"Cẩn Du, cậu mau mở ra xem bên trong là thứ gì!"
"Không ngờ mình lại được chứng kiến một cảnh tượng lãng mạn thế này! Phải quay lại mới được!"
"..."
Tần Cẩn Du nhếch môi: "Có lẽ không phải là tặng cho tôi đâu..."
Cô ta nói thế rồi khinh bỉ liếc Ninh Hề Nhi, không che giấu sự chán ghét đối với Ninh Hề Nhi chút nào.
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười. Ai chẳng biết Lệ Duệ Triết lăng nhăng có tiếng, người này không chỉ xấu xí mà còn có cả đống chuyện bê bối, nhân phẩm thật sự không dám khen!
Bị người như vậy theo đuổi thì có gì đáng để huênh hoang đâu chứ?
"Cẩn Du, cậu xinh đẹp thế này, không phải tặng cậu thì tặng ai!"
"Đúng đấy, đúng đấy, mau bóc ra đi! Chúng tôi tò mò chết đi được!"
Cả đám người vây quanh nịnh bợ lấy lòng Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du vuốt tóc, mỉm cười dịu dàng: "Đúng thật là, anh ấy đã tặng chiếc váy tôi đang mặc đây rồi, lại còn đưa quà nữa. Ây da, tôi cũng thấy ngượng quá..."
Nghe cô ta nói vậy, cả đám con gái ghen tị đỏ mắt.
Ninh Hề Nhi nhìn cô ta giả vờ ngây thơ mà buồn nôn, cô dứt khoát quay đầu, định rời đi.
"Đứng lại!" Tần Cẩn Du gọi cô lại, kiêu căng nhướng mày: "Ninh Hề Nhi, cô không muốn nhìn xem cậu Triết tặng gì cho tôi sao?"
Tần Cẩn Du quan sát Ninh Hề Nhi từ đầu đến chân, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ninh Hề Nhi chật vật thế này, cô ta thì lại như một cô công chúa!
"Ui chao, bộ váy của Ninh Hề Nhi sao lại ướt rồi?"
"Không phải là cố ý quyến rũ người khác đấy chứ!"
"Tôi thấy chắc là cô ta đắc tội với Tần Cẩn Du rồi. Ha ha, cậu Triết là người theo đuổi Tần Cẩn Du đấy, kỳ này Ninh Hề Nhi xui xẻo rồi!"
Tần Cẩn Du nghe mọi người công kích Ninh Hề Nhi thì sung sướng như muốn bay lên. Cô ta ngạo mạn giơ tay sai khiến: "Mở hết hộp quà ra cho tôi."
Không một ai nhúc nhích.
Tần Cẩn Du rất mất mặt. Lòng hư vinh của cô ta đang được thỏa mãn, vậy mà mấy người này lại dám không nghe lời cô ta. Tần Cẩn Du tức giận uy hiếp: "Thái độ phục vụ của các anh quá kém! Cậu Triết không dạy quy củ cho các anh hả?"
"Xin lỗi." Người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng. Ông ta cố nhịn không trợn trắng mắt với Tần Cẩn Du, nở nụ cười vô cùng lễ phép với Ninh Hề Nhi: "Những thứ này đều là tặng cho cô đây."
"Biết rồi biết rồi, không phải là tặng cho tôi sao." Tần Cẩn Du không thèm để ý mà phất tay. Từ "cô" mà người đàn ông trung niên này nói chẳng phải chính là cô ta sao!
"Không phải là cô, mà là cô Ninh – Ninh Hề Nhi!"
Cả hội trường lập tức im như thóc!