Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 185: Tôi thích cậu (6)




Editor: Nguyetmai

Kỷ Dạ Bạch cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này, hắn nhíu mày, bịt miệng Ninh Hề Nhi lại, nói thầm: "Cậu im ngay!"

"Ưm ưm ưm..." Ninh Hề Nhi sợ hãi vùng vẫy.

"Tôi không phải biến thái!" Mặt Kỷ Dạ Bạch đen sì giải thích, hắn đang muốn lôi Tiêu Hi Thần ra, nhưng quay đầu lại nhìn thì cái tên ăn tàn phá hại kia đã trốn mất tăm mất tích rồi!

Hắn chửi một tiếng, hắn dùng sức đóng cửa, nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi, "Tôi sẽ thả cậu ra, cậu không được hét loạn lên đâu nhé."

Hắn vừa buông tay thì Ninh Hề Nhi càng kêu to hơn, "Có ai không, cứu tôi với, ở đây có biến thái!"

"Sh*t!" Kỷ Dạ Bạch nhức đầu, hắn ôm eo cô, khuôn mặt tuấn tú của hắn áp sát vào cô, hắn lạnh lùng nói, "Cậu im miệng cho tôi! Cậu nghe thấy không hả!"

Ninh Hề Nhi tủi thân muốn khóc, "Cậu còn biết lí lẽ không hả! Kỷ Dạ Bạch, tôi quen biết cậu nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ... không ngờ cậu lại là biến thái! Cậu, cậu còn dám nhìn trộm phòng thử đồ nữa! A a a!"

"Tôi không có nhìn trộm cậu!" Kỷ Dạ Bạch đau đầu nói.

"Nói dối! Cậu đừng nghĩ rằng cậu hạ thấp giọng xuống thì tôi không nghe được ra là tiếng cậu!"

Kỷ Dạ Bạch: "Thật sự không phải tôi!"

"Chính là cậu, cái tên biến thái xấu xa vô liêm sỉ này!"

Ninh Hề Nhi bắt đầu rơm rớm nước mắt, hốc mắt cũng đỏ lên rồi.

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, nâng cằm cô lên, "Anh đây muốn phụ nữ loại nào chả có, làm gì phải đi nhìn trộm cậu? Cậu bị ngốc à? Thay quần áo của cậu đi, đồ ngốc!"

"Giờ cậu không muốn nhìn trộm nữa? Muốn nhìn trực tiếp sao?" Ninh Hề Nhi trưng ra biểu cảm "ông trời ơi, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi".

Kỷ Dạ Bạch nghiến răng: "Cậu không thay thì để anh đây thay giúp cậu!"

Nói xong, hắn làm bộ muốn lột quần áo của Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi sợ hết hồn, ngay cả đuôi mắt cô cũng đỏ lên, cô nghẹn ngào nói: "Không cần không cần, tôi tự thay..."

Kỷ Dạ Bạch thấy cô sợ hãi như một chú thỏ con, cuối cùng hắn lại mềm lòng.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải biến thái! Tôi lấy cân nặng của Miêu Miêu ra cam đoan!"

"Thật không?" Ninh Hề Nhi có chút dao động, với tính cách của Kỷ Dạ Bạch, hắn tuyệt đối không lấy người thân ra làm chuyện đùa, cô cắn ngón tay, "Vậy vừa nãy tiếng bên ngoài là..."

"Là một tên thần kinh." Kỷ Dạ Bạch sốt ruột nói, "Được rồi, cậu thay đồ đi, tôi ra ngoài đây."

Hắn vặn khóa cửa, một đôi tay nhỏ bỗng nhiên túm lấy cánh tay hắn.

Hắn quay đầu lại, sững người.

Đối diện với hắn là con ngươi đen bóng như thủy tinh của Ninh Hề Nhi, nó trong veo tựa như vừa được nước mưa gột rửa vậy, cô nói nhỏ, "Tôi tin cậu..."

Thịch...

Tim hắn, như bị thứ gì đó đột ngột bắn trúng.

Trái tim vô cùng kiên cố của hắn, ấy vậy mà lại bị cô dễ dàng rạch một lỗ hổng lớn.

"Nhưng tôi sợ..."

Kỷ Dạ Bạch mất tự nhiên quay mặt đi, "Tôi canh chừng bên ngoài cho, cậu yên tâm đi."

"Ừm..."

Hắn dựa ngoài cửa, lắng nghe tiếng loạt xoạt bên trong, hắn chỉ thấy trái tim mình bắt đầu đập liên hồi.

Nó như là đang được nấu trong mật ngọt.

Ninh Hề Nhi đẩy cửa ra, đỏ mặt xấu hổ, "Tóc tôi bị mắc vào khóa kéo rồi..."

"Ngốc chết đi được!" Hắn chán ghét nói, "Quay ra đây, tôi lấy ra cho."

Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn làm theo.

Ngón tay trắng nõn của Kỷ Dạ Bạch chạm lên lưng cô.

Khóa kéo vẫn chưa được kéo hết lên, để lộ ra làn da mịn màng trắng muốt, xương vai nhỏ nhắn đẹp mắt, hắn nhìn mà thấy miệng đắng lưỡi khô...