Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 184: Tôi thích cậu (5)




Translator: Nguyetmai

Tiêu Hi Thần thấy bầu không khí ngày càng đáng sợ, cậu ta lén lút khều ống tay áo Ninh Hề Nhi, "Bạn Ninh, cậu nói xem liệu hai người họ có đánh nhau không?"

"Ồ, chắc không đâu..."

"Một khi đàn ông rơi vào đố kị thì sẽ không phải người nữa... Mà là dã thú!"

Xoẹt...

Ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch và Ngôn Dịch Thâm đều hướng về phía Tiêu Hi Thần, cậu ta sợ hãi run lập cập, nép mình lại phía sau Ninh Hề Nhi, "Em em em không nói gì hết..."

Ninh Hề Nhi toát mồ hôi, biết sợ mà cậu ta còn dám nói linh tinh!

"Ngôn Dịch Thâm, hay là anh về trước đi?" Ninh Hề Nhi đề nghị.

Đương nhiên Ngôn Dịch Thâm cầu còn không được, "Được!"

Cuối cùng gã cũng được giải thoát rồi!

Nhưng ai mà ngờ, Ninh Hề Nhi mỉm cười xòe tay ra: "Anh đi thôi, thẻ ở lại."

Ngôn Dịch Thâm: "..."

"Không phải vợ chưa cưới của anh chỉ muốn một cái thẻ thôi sao? Cậu cả nhà họ Ngôn đang tiếc tiền à?" Kỷ Dạ Bạch đứng một bên lạnh lùng chế giễu.

Ngôn Dịch Thâm bóp trán, gã chỉ có thể rút thẻ ra đưa cho Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi cầm thẻ, thẻ không dịch chuyển.

Cô ra sức giật một lúc, Ngôn Dịch Thâm mới chịu buông tay.

"Cảm ơn nhé!" Ninh Hề Nhi cười thuần khiết thánh thiện, "Thâm Thâm, anh đối xử với em thật tốt."

Ngôn Dịch Thâm: "!!!"

#Các cách chết khi trợ giúp thất bại#

#Trời ơi đất ơi tiền của tôi#

Tên mắt hí nào đó bước đi như đi trên mây, ôm ngực lặng lẽ rời đi.

Kỷ Dạ Bạch thấy vậy bèn châm chọc, "Tiêu tiền của chồng chưa cưới có vẻ vui nhỉ?"

Này, tên ác ma này có thái độ gì đây?

"Đúng rồi! Vui mà, vui vô cùng!" Ninh Hề Nhi cong môi đáp trả.

Tiêu Hi Thần vội vã hòa giải: "Bạn Ninh, một mình cậu đi mua sắm thì chán lắm, để hai người bọn tớ đi cùng cậu nhé! Bọn tớ còn có thể giúp cậu xách đồ nữa!

Ninh Hề Nhi ngầm nghĩ rồi gật đầu, "Cũng được." Nói rồi cô cất bước đi.

Kỷ Dạ Bạch không nói nên lời, "Tôi đi mua sắm cùng cậu ấy? Tiêu tiền của gã đàn ông khác? Cậu coi anh đây là gì hả? Trai bao chắc?"

"Anh Kỷ, nhưng mà công nhận mặt anh giống thật đấy..."

"Tiêu Hi Thần, cậu muốn chết hả?"

"Không không không." Tiêu Hi Thần liều mạng lắc đầu, "Bắt đầu từ lúc này, anh đừng nói gì cả, em sẽ giúp anh dỗ chị dâu quay về với anh!"

Cậu ta bắt kịp Ninh Hề Nhi, "Bạn Ninh này, sắp đến Giáng sinh rồi, trường mình sẽ tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ. Cậu xem cái váy của cửa hàng kia thế nào? Tôi thấy nó rất hợp với cậu."

"Đúng là rất đẹp..."

"Vậy cậu đi thử đi!" Tiêu Hi Thần giựt dây, đẩy Ninh Hề Nhi vào phòng thử quần áo, sau đó cậu ta nói nhỏ với Kỷ Dạ Bạch: "Anh Kỷ, chút nữa em giả làm biến thái đi rình trộm phòng thay đồ nữ, sau đó anh đến làm anh hùng cứu mỹ nhân! Kiểu gì chị dâu cũng rúc vào lòng anh, nói "A! Anh Kỷ, anh đẹp trai quá! Anh thật dũng cảm!""

"Tiêu Hi Thần, cậu bị điên à?" Kỷ Dạ Bạch không biết nói gì.

"Ui chao, đám con gái dễ mắc lừa lắm! Thật đấy!"

Tiêu Hi Thần túm Kỷ Dạ Bạch đến cửa phòng thử đồ, cố ý hạ giọng, giả bộ nói giọng bỉ ổi, "Có cô gái đang thay quần áo à, tôi muốn nhìn trộm, còn muốn chụp ảnh, hi hi hi..."

Trong phòng thử đồ, Ninh Hề Nhi sợ đến mức co rúm cả người lại.

Trời ơi, bên ngoài có biến thái hả?

Tiêu Hi Thần đang chuẩn bị diễn tiếp, ai ngờ cậu ta không để ý dưới chân, bất cẩn vấp vào bậc thềm!

Cậu ta xô phải Kỷ Dạ Bạch, Kỷ Dạ Bạch lại đâm vào cửa, đúng lúc ấy Ninh Hề Nhi kéo cửa định ra ngoài...

Vì thế...

Bịch một cái, Kỷ Dạ Bạch bổ nhào vào người Ninh Hề Nhi!

Ninh Hề Nhi đơ ra mất hai giây, sau đó hét toáng lên: "Kỷ Dạ Bạch, sao cậu lại là loại người đấy hả! Biến thái biến thái! Cứu tôi với!"