Editor: Nguyetmai
Cô ta càng giải thích, càng giống như đang giấu giếm chuyện gì đó!
Chắc chắn Mộc Y Tinh không hề vô tội như vẻ bên ngoài của cô ta!
Tuy nhiên, hiện tại không có bằng chứng nên hắn mới tạm thời bỏ qua cho cô ta.
Nếu cô ta dám động đến Ninh Hề Nhi, thì hắn quyết không nương tay!
Cô giáo Liễu khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm lấy ống quần Kỷ Dạ Bạch, "Đừng mà cậu Kỷ, tôi không thể để mất công việc này được..."
Dáng vẻ của cô ta vừa xấu xí vừa bẩn thỉu, Kỷ Dạ Bạch chán ghét đá văng cô ta ra như một vị vua cao ngạo, hắn nhìn cả lớp với ánh mắt ngạo nghễ.
"Hôm nay, những ai đã vu khống Ninh Hề Nhi gian lận, giờ đứng hết lên cho tôi!"
Mọi người nhìn nhau, ngập ngừng một lúc, sau đó lần lượt đứng dậy.
Ai nấy đều xấu hổ cúi đầu.
"Có còn nhớ những gì mà anh đây từng nói không? Bây giờ đã tìm được ra bằng chứng rồi đúng không, vậy thì ngay bây giờ, ngay lập tức, toàn bộ các người xin lỗi Ninh Hề Nhi cho tôi!"
Khí phách uy nghiêm bá đạo của hắn khiến mọi người không dám trái lời, nhưng vẫn ngại vì thể diện của mình, thế nên ngượng không dám nói...
Lúc này, Giản Nghi Tuyết bất ngờ đi đến chỗ Ninh Hề Nhi, đôi mắt cô ta trong veo: "Tớ xin lỗi, Ninh Hề Nhi, là do tớ đã hiểu lầm cậu, tớ xin lỗi cậu! Tớ chúc cậu đạt được kết quả tốt hơn vào lần tới, nếu cậu không hiểu phần nào thì có thể hỏi tớ!"
Ninh Hề Nhi mỉm cười đáp lại, "Cậu cũng cố gắng nhé!"
Hai người mỉm cười nhìn nhau.
Kỷ Dạ Bạch cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy nụ cười của Ninh Hề Nhi.
Hắn là người học đỉnh nhất cái lớp này, muốn hỏi bài thì cũng nên tới hỏi hắn mới đúng!
Cái con bé ngốc nghếch này!
Những người khác thấy vậy bèn vội vàng cúi đầu xin lỗi Ninh Hề Nhi.
"Ninh Hề Nhi, tớ xin lỗi!"
"Tớ sai rồi, tớ xin lỗi."
"Ninh Hề Nhi, mong cậu tha lỗi cho tớ!"
Ninh Hề Nhi không hung hăng mắng chửi mà chỉ mỉm cười, "Nếu đã là hiểu lầm thì cho qua đi."
Tính cách hào phóng của cô đã khiến thiện cảm về cô của rất nhiều người trong lớp tăng vùn vụt!
Mộc Y Tinh khóc hu hu chạy đến nắm tay Ninh Hề Nhi, "Ninh Hề, tớ xin lỗi, cậu sẽ không trách tớ chứ?"
Ninh Hề Nhi thầm cười lạnh, Mộc Y Tinh, mặt cô ta dày thật!
Đây không phải là cô ta đang liều mạng đóng kịch hay sao? Cô ta thực sự coi cô không biết cái gì thật à?
"Y Tinh, chúng mình là bạn tốt, là chị em tốt mà. Tớ tin rằng sau này nếu có ai đó làm tổn thương tớ thì chắc chắn cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu đúng không?"
Mặt của Mộc Y Tinh tái xanh tái mét, nhưng cô ta chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, "Tất nhiên là tớ sẽ bảo vệ cậu..."
"Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?" Ninh Hề Nhi mỉm cười đảo mắt nhìn quanh một vòng, cô để mọi người nghe thấy rồi sau đó lặng lẽ rút khỏi tay của Mộc Y Tinh.
Mộc Y Tinh hận không thể xé xác Ninh Hề Nhi ra, cô ta âm thầm nghiến răng.
Ninh Hề Nhi, tao tuyệt đối sẽ không để yên cho mày!
...
Sau giờ học...
Sau khi được giải oan, Ninh Hề Nhi kêu một tiếng sảng khoái, trong lúc thu dọn sách vở cô còn khẽ ngâm nga.
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô, "Nhanh tay nhanh chân lên, nếu không thì đừng có mơ ngồi xe của anh đây!"
Ninh Hề Nhi khó hiểu nhìn hắn, "Tôi có nói tôi muốn đi cùng cậu hả?"
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Giọng hắn trầm xuống: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đi mua quần áo với Ngôn Dịch Thâm, buổi trưa lúc ăn cơm cậu cũng nghe thấy rồi còn gì."
Cái gì?
Con bé đáng ghét này thực sự muốn đi mua sắm với Ngôn Dịch Thâm hả? Cô coi hắn là người chết rồi à!
"Tôi không cho phép cậu đi!"
Ninh Hề Nhi ngẩng mặt lên, giận dữ nói: "Dựa vào cái gì mà cậu nói không được là không được hả? Cậu đã nói cậu không thích tôi rồi mà. Thế thì tôi đi đâu làm gì với các bạn nam khác, cậu quản được chắc?"