Translator: Nguyetmai
Mộc Y Tinh thật sự bó tay với bà cô họ Liễu này rồi, nhìn cô ta làm gì chứ hả!
Đúng là đồ vô dụng không được cái tích sự gì hết!
Cô Liễu quệt mồ hôi trên trán, ánh mắt liếc nhìn con dấu của phòng giáo vụ trên túi hồ sơ, trong lòng bỗng chùng xuống.
Tự ý sửa điểm của học sinh là chuyện lớn, nếu bị điều tra ra thì công việc giáo viên này của cô ta coi như là đi tong!
"Cậu Kỷ, cậu lên lớp rồi à…" Cô ta mỉm cười với vẻ ton hót.
Kỷ Dạ Bạch hơi nhếch khóe miệng, đường cong từ nụ cười trên khuôn mặt hắn khiến người ta không rét mà run!
"Ồ, cậu Kỷ cầm cái gì thế?"
"Có khi nào thứ này có liên quan đến việc Ninh Hề Nhi có gian lận hay không, chẳng phải cậu ấy nói sẽ lấy được chứng cứ chứng minh sao?"
"Đúng là khiến người ta chờ mong quá đi mất! Thứ trong túi hồ sơ đó thật sự có thể chứng minh Ninh Hề Nhi không hề gian dối sao?"
Nghe tiếng bàn luận xôn xao của cả lớp, Ninh Hề Nhi thầm cắn môi.
Tên này… vừa rồi chẳng phải hắn nói không thích mình sao, sao giờ lại tốt bụng đi tìm chứng cứ giúp cô chứ?
Rõ ràng hắn đã nói thẳng với cô như thế, nhưng trong lòng không khỏi giữ một hy vọng nhỏ nhoi…
Trên bục giảng…
Cô Liễu cười xòa nói, "Cậu Kỷ, cậu đang làm gì vậy, giờ đang vào giờ học ấy…"
"Mở ra."
"Cái gì?"
"Tôi bảo cô mở ra!" Giọng nói trầm thấp tựa như lời phán quyết của ác ma khiến cô Liễu sợ run lên mở túi hồ sơ ra!
Bên trong là mấy tờ A4 copy, vừa nhìn trang đầu tiên, bàn tay cô ta đã bắt đầu run rẩy.
Lật tới những trang sau, cô ta lại càng run rẩy hơn, mãi cho đến khi đến trang cuối cùng, chân cô ta mềm nhũn như sắp té đến nơi, không ngờ cô ta lại quỳ xuống ngay trên bục giảng.
Cả lớp lập tức xôn xao, mọi người đều không dám tin chuyện đang xảy ra trước mắt,
"Cô giáo làm sao thế nhỉ?"
"Rốt cuộc trong hồ sơ kia viết những gì?"
"Chẳng lẽ là chuyện gian lận của Ninh Hề Nhi có liên quan đến cô giáo sao?"
Mọi người đang bàn tán đoán già đoán non, còn cô Liễu trên bục giảng đột nhiên như phát điên xé nát hồ sơ đang cầm trong tay, ngẫm nghĩ gì đó rồi nhét hết mảnh giấy vào miệng!
Kỷ Dạ Bạch cao lớn đứng khoanh tay trên bục giảng, ánh mắt nhìn cô Liễu như nhìn một con kiến hèn mọn.
"Những hồ sơ này tôi có bản copy rồi, muốn in bao nhiêu tôi in bấy nhiêu cho."
Nghe xong, cả người cô Liễu lại run lẩy bẩy hơn nữa, cô ta hoảng sợ cầu xin, "Cậu Kỷ, cầu xin cậu tha cho tôi đi…"
"Tha cho cô à, cũng được." Kỷ Dạ Bạch nhìn lướt qua mọi người trong lớp, "Là ai sai khiến cô làm việc này! Nếu cô chỉ ra thì tôi có thể tha cho cô!"
Cô Liễu thấp thỏm nhìn xuống Mộc Y Tinh khiến Mộc Y Tinh hoảng hốt, cô ta vội vàng hét lên, "Cô Liễu, rốt cuộc cô đã làm gì Hề Nhi vậy! Trong nhà cô trên có già dưới có trẻ, cô phải làm gương tốt cho mọi người chứ, sao có thể sửa thành tích hãm hại học sinh của mình như thế?"
Lời này bề ngoài nghe có vẻ như đang thay Ninh Hề Nhi lấy lại trong sạch, nhưng thật ra là uy hiếp cô Liễu!
Nếu cô Liễu dám khai ra Mộc Y Tinh thì người nhà của cô ta…
Cô Liễu sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời của Mộc Y Tinh, có gì đó trong đôi mắt của cô ta xoay chuyển, sau đó quay sang Kỷ Dạ Bạch để than thân trách phận, "Cậu Kỷ à, không có ai sai khiến tôi hết, là vì… vì bạn Ninh không tặng quà cho tôi nên tôi mới ghi thù, làm ra những chuyện ngu ngốc thế này… Cậu Kỷ, cậu đại nhân đại đức, xin cậu tha cho tôi lần này đi!"
Ninh Hề Nhi giận dữ đứng bật dậy, "Loại người như cô sao có thể xứng làm cô giáo!"
Đúng là quá đê tiện! Cô ta đã sỉ nhục nghề giáo cao quý!
Kỷ Dạ Bạch lập tức bật ra một tiếng cười rét lạnh.
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Mộc Y Tinh.
"Tôi còn chưa nói việc cô Liễu sửa điểm của Ninh Hề Nhi, Mộc Y Tinh, sao cậu lại biết chuyện này? Hửm?"