Editor: Nguyetmai
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật, con nhỏ ngốc ngếch này, muốn làm cái gì vậy?
Hắn hạ thấp giọng: "Ngoan ngoãn đứng ngay lên cho anh đây!"
Ninh Hề Nhi quả quyết chối từ: "Không đứng dậy nổi! Không dậy!"
Cô sụt sịt mũi, bực bội bứt rứt dùng sức thật lực, phồng hai má lên.
Kỷ Dạ Bạch yên lặng nhìn cô, con nhỏ này, sốt tới ngu người rồi hả?
Ầy, vốn đã không thông minh sáng dạ cho lắm, bây giờ còn ngu đi, giờ nên làm gì cho phải.
Ngay lúc hắn đang tận tâm tận lực lo nghĩ cho chỉ số thông minh của Ninh Hề Nhi, bỗng thấy Ninh Hề Nhi hướng về khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn của hắn thổi một hơi!
Kỷ Dạ Bạch:...
Ninh Hề Nhi bộc phát hơi thở mạnh mẽ nhất đời, thổi vào mặt hắn mười mấy giây mới dừng lại!
Tóc mái Kỷ Dạ Bạch bị thổi rối toán loạn, trên mặt còn dính chất lỏng khả nghi... y chang nước miếng...
"Ha ha! Cậu chờ bị ốm đi!" Ninh Hề Nhi hài lòng cười rộ, làm mặt xấu với Kỷ Dạ Bạch: "Lêu lêu lêu..."
Kỷ Dạ Bạch: Thôi xong phim! Hề ngốc nhà hắn ngốc thật rồi này! Làm sao giờ? Ngốc đần như vậy, sau này còn gả ra ngoài sao được!
Mặt hắn tỏ vẻ chán ghét không yêu thương gì cho cam, qua thật lâu, hắn mới đưa tay lên lau mặt.
Ninh Hề Nhi nhìn bộ dạng của hắn, chỉ cảm thấy đầu cô cũng không quá đau nhức, đôi tay nhỏ chống trên khuôn ngực săn chắc, cô chuẩn bị tự bò dậy.
Động tác nhỏ lơ đãng, vô tình khiêu khích khiến người phía dưới thở gấp.
Eo nhỏ bỗng bị khóa chặt lại không thể động đậy.
"Buông tôi ra..." Ninh Hề Nhi giãy loạn tay chân, ma sát khiến da đầu Kỷ Dạ Bạch tê ngứa, con ngươi ngày càng đen nồng như mực đặc.
Giọng nói ấm áp trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô như đầu độc dẫn dắt: "Ninh Hề, cậu biết vi rút truyền qua đường nào không?"
Ninh Hề Nhi chớp mắt, cô chẳng hiểu gì cả.
Sao đột nhiên lại thảo luận vấn đề mang đầy tính chất học thuật này với cô? Ấy... Hoa mắt chóng mặt đầu choáng váng quá... Thật là buồn ngủ...
"Không khí đúng không?" Ninh Hề Nhi mơ hồ chóng mặt nói.
Kỷ Dạ Bạch nắm được cằm cô, miết tay lên bờ môi hồng khô nhạt, chậm rãi nói: "Phương pháp lây truyền hữu hiệu nhất, là đường hô hấp..."
Ninh Hề Nhi băn khoăn chẳng hiểu mô tê gì, cô lờ đờ nhìn hắn.
Một giây sau…
Đôi môi mỏng lành lạnh hôn lên môi cô.
Quấn quýt giày vò lẫn nhau trong chốc lát, hắn liền không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nữa, bình tĩnh cạy mở răng cô, tiến vào bên trong tàn phá, công thành chiếm đất...
Uỳnh…
Trong đầu như có gì nổ tung, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người con trai trước mặt, hắn... Hắn đang hôn cô?
Không giống với nụ hôn độc chiếm ngông nghênh thường ngày, hắn của hôm nay, dường như săn sóc đến cô đang bị ốm, cho nên nụ hôn ấy, vô cùng ngoại lệ, lưu luyến dịu dàng.
Ninh Hề Nhi bị hôn đến mụ mị đầu óc, thất điên bát đảo, đầu lại nặng trĩu, mắt tối sầm không phân biệt được là ngày hay đêm...
Cô chỉ cảm thấy, cái ôm vào lòng của hắn thật ấm áp...
Cô gái nhỏ hiếm khi mềm mại thuận theo, Kỷ Dạ Bạch không tự chủ hôn sâu hơn…
Mùi vị của cô... rất thơm... rất ngọt...
Chẳng qua là... sao đứa ngốc này trưng ra bộ dạng buồn ngủ thế?!
Hôn hắn mà không tập trung chú ý vậy à!
Bộp một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất cắt đứt hai người.
Kỷ Dạ Bạch dừng động tác, nhìn về phía tiếng kêu, bà Kỷ đang đứng che miệng cách đó không xa, bên chân là một cái khay gỗ mới rớt xuống.
"Hai đứa đang... Đây là..."
"Truyền vi khuẩn!"
"Nhận vi khuẩn!"
Bà Kỷ tỏ ý đã hiểu, vô cùng sáng tỏ: "Khụ khụ... Hai đứa cứ tiếp tục! Không cần để ý đến mẹ! Mẹ đang mộng du, gì cũng không biết đâu!"