Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 166: Không ai khiến cậu tổn thương nữa




Editor: Nguyetmai

Khó chịu đá mấy hòn sỏi ven đường, Ninh Hề Nhi trong cơn giá rét sụt sịt đỏ cả mũi, cô quơ nắm đấm nhỏ: "Kỷ Dạ Bạch! Đừng để tôi thấy cậu, tên khốn nhà cậu, cầm thú, ác ma, biến thái..."

Lạnh quá, lại còn tối nữa...

Ư, chỗ này rốt cuộc là đâu?

Cô nên làm thế nào để quay về thành phố đây.

Từ phía xa xa truyền đến một loạt tiếng kêu gào đáng sợ, Ninh Hề Nhi tự ôm chặt lấy mình.

Không phải là thú hoang đó chứ?!

Ngay lúc cô đang run lẩy bẩy, tiếng chuông điện thoại di động reo lên…

"Chạy ngay đi, trước khi.... Mọi chuyện dần tồi tệ hơn..."

Cô luống cuống tay chân kéo về nút nghe máy: "A lô?"

"Ninh Hề Nhi! Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi cũng không biết..." Giọng nói này có chút quen tai.

Ninh Hề Nhi liếc màn hình di động, hiển thị trên màn hình là… Cung Tu!

Giọng Cung Tu lộ vẻ nôn nóng: "Gửi định vị cho tôi! Tôi nghe Ngôn Dịch Thâm nói cô mất tích, cậu không bị thương ở đâu chứ?"

"Không hề..." Ninh Hề Nhi buồn rầu trả lời. Gửi tin nhắn định vị vị trí xong xuôi, trong điện thoại, Cung Tu gần như thở phào nhẹ nhõm: "Vừa hay tôi ở một khách sạn nước nóng gần đó, đại khái tầm 10 phút nữa có thể tới nơi! Cậu đứng yên đấy, đừng đi lung tung, tôi tới ngay đây!"

Không đợi Ninh Hề Nhi nói chuyện, gã vội vàng bổ sung: "Không được cúp máy!"

"Được..."

...

Chưa đầy 10 phút, một chiếc Lamborghini màu đỏ đỗ xịch trước mặt Ninh Hề Nhi!

Cung Tu vội vàng xuống xe, kéo Ninh Hề Nhi xoay một vòng, vô cùng lo âu hỏi: "Cậu sao rồi?"

"Tôi không sao cả..."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cung Tu y hệt đứa nhóc mà bật cười, ôm Ninh Hề Nhi vào trong lòng.

"Ấy ấy?" Ninh Hề Nhi kinh sợ ngập mặt.

Kítttt…

Tiếng phanh xe đột ngột vang lên!

Một chiếc xe Porsche Cayenne màu đen phanh lại, tựa như muốn dung hòa với màn đêm, Kỷ Dạ Bạch ngồi trên xe, lạnh nhạt nhìn hai người đang ôm nhau.

Cung Tu phát hiện ra hắn đầu tiên, gã cau mày: "Kỷ Dạ Bạch? Sao cậu lại tới đây?"

Nghe được ba chữ "Kỷ Dạ Bạch", Ninh Hề Nhi thoáng run nhẹ, cử động nhỏ bị Cung Tu cảm nhận được, gã cười mà như không, cặp mắt đào hoa có sát khí vụt qua: "Cậu bỏ lại cô ấy ở đây?!"

Kỷ Dạ Bạch cất giọng cười mỉa mai: "Thế thì sao?"

Bao phép lễ nghi lịch sự, mọi sự dạy dỗ lễ nghĩa tự kiềm chế cảm xúc mà hắn được bảo ban trong 17 năm qua, tất cả đều bị Ninh Hề Nhi cho một mồi lửa.

Hắn chỉ muốn dọa cô một chút, khiến cô không dám tự ý xốc nổi làm ra hành động bỏ nhà đi lần nữa, một cô gái như cô, nếu lần sau không có hắn chở che, liệu có bao nhiêu nguy hiểm rình rập?

Đáng tiếc, có vẻ như hắn đã thừa hơi xen vào chuyện của người khác rồi.

Ánh mắt lành lạnh quét qua Ninh Hề Nhi, đường nhìn của hai người giao nhau, Ninh Hề Nhi run sợ lui về phía sau một bước.

Động tác này, mãnh liệt đâm thẳng vào tim Kỷ Dạ Bạch!

Cô sợ hắn.

Cô đang sợ hắn.

"Cung Tu, chúng ta đi thôi." Ninh Hề Nhi bất an kéo tay áo Cung Tu.

Ban nãy Kỷ Dạ Bạch đã để lại một bóng đen ám ảnh quá lớn cho cô, cô thật sự sợ hãi không thôi, Kỷ Dạ Bạch lại vứt bỏ cô lần nữa!

Cung Tu xoa đầu cô: "Đừng sợ, tôi đưa cậu đi ngay đây, sẽ không ai khiến cậu tổn thương nữa."

Xe Lamborghini chuyển hướng, lăn bánh rời khỏi tầm mắt của Kỷ Dạ Bạch.

Tay bóp chặt vô-lăng, dùng sức đến mức lộ khớp xương nổi gân xanh trắng.

Cô thà nhờ Cung Tu giúp đỡ, cũng không bằng lòng tự nguyện gọi một cuộc điện thoại cho hắn!

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ: Cô hủy bỏ hôn ước với hắn, không phải là muốn gả cho Cung Tu đấy chứ?!