Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 164: Bỏ nhà ra đi (3)




Editor: Nguyetmai

Hắn xụ mặt, dáng vẻ vô cùng hung dữ.

Ninh Hề Nhi ấm ức nói: "Tôi còn chưa gắp được con thú nhồi bông nào cả..."

Kỷ Dạ Bạch khoanh tay trước ngực, bĩu môi dè bỉu: "Lúc nào không vui cậu cũng đi gắp thú, đến bao giờ mới sửa được thói quen này thế?"

Vừa làu bàu lải nhải, hắn vừa cúi người xuống, nghiên cứu cái máy gắp thú một chút, hất mặt nói: "Tránh ra, để tôi gắp giúp cậu."

Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn nhường chỗ cho cho hắn: "Cái này khó gắp lắm đấy..."

Kỷ Dạ Bạch cười khinh khỉnh: "Do cậu ngốc thôi!"

"Ờ..."

Ninh Hề Nhi quay sang bên, vừa khéo nhìn trọn khuôn mặt đẹp trai khó tin của hắn.

Những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn vừa rõ ràng lại sắc nét, lông mi dài vô cùng, phủ bóng mờ lên đôi mắt đẹp đang chăm chú.

Người con trai lúc nghiêm túc tập trung, luôn mang vẻ quyến rũ đặc biệt.

Hắn lắc lắc thử tay nắm, chọn một góc độ buông cần gắp, gắp lấy một con thú bông!

"Ấy ấy, vậy không gắp được đâu!" Ninh Hề Nhi vội vàng nhắc hắn, nhưng Kỷ Dạ Bạch chỉ nhếch môi cười đầy tự tin!

Ấn nút xác nhận thả cần gắp, một bé thỏ bông nhỏ, cứ thế được gắp ra!

Kỷ Dạ Bạch tiện tay đem bé thỏ bông nhét vào lòng cô, dường như mất kiên nhẫn hỏi: "Còn muốn cái nào nữa?"

Ninh Hề Nhi vui mừng ôm bé thỏ, thận trọng hỏi: "Muốn cái nào cũng được à?"

"Ừ."

"Cái này! Cái này! Cả cái này nữa! Cái này cũng đáng yêu quá đi..." Ngón tay trắng nõn chỉ một đống, Kỷ Dạ Bạch không nao núng, lần lượt gắp hết món này tới món kia ra ngoài!

Bách phát bách trúng!

"Sao cậu làm được thế? Lợi hại quá đi mất!" Trên mặt Ninh Hề Nhi đầy ắp vẻ sùng bái chỉ thiếu điều muốn quỳ.

Kỷ Dạ Bạch gõ gõ lên mặt kính: "Góc độ, lực độ, cậu học ba định luật lớn của Newton tới đâu rồi? Kiến thức chính là sức mạnh, hiểu không?"

Ninh Hề Nhi bừng tỉnh, rõ ràng là sức mạnh của học sinh giỏi.

Đứng bên cạnh… chủ tiệm trò chơi cắn khăn tay, nước mắt chảy ròng ròng.

Ô hu hu hu cậu trai trẻ này tính tới phá quán à?

Ô hu hu sao đã gắp thêm được cái nữa rồi! Đau hết cả mề!

Hu hu hu hu tại sao thú nhồi bông đều bị cậu ta gắp sạch rồi! Khóc tiếng mán mất!

Phải nghĩ cách gì mới được!

Một lát sau…

"Cậu bạn đẹp trai gì đó ơi! Chúc mừng cậu! Hôm nay cậu đã trở thành người chơi may mắn của cửa hàng chúng tôi! Có thể tặng cậu một con thú nhồi bông siêu lớn này!" Chủ cửa hàng xông tới, đem theo một con mèo cỡ nửa mét dí vào tay Kỷ Dạ Bạch: "Mau tặng bạn gái cậu đi!"

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, thuận tay ném thú bông cho Ninh Hề Nhi.

"Đáng yêu quá..." Ninh Hề Nhi ôm thú bông không rời tay, mặt cô bừng lên một nụ cười.

Kỷ Dạ Bạch nhất thời ngơ ngác, tim đập loạn nhịp.

Ông chủ lặng lẽ nhích lại gần hắn: "Cậu bạn đẹp trai này, thương lượng một chút nhé! Cậu xem, con thú nhồi bông to đó đã dỗ bạn gái cậu vui lên rồi, liệu cậu có thể bỏ qua cho máy gắp thú nhồi bông của tôi không?"

Kỷ Dạ Bạch vỗ vai chủ cửa hàng, hắn quay sang nói với Ninh Hề Nhi: "Chúng mình đi thôi."

"Ừ!" Ninh Hề Nhi vui vẻ gật đầu: "Nhưng tôi cầm không nổi nữa..."

Kỷ Dạ Bạch liếc đám thú bông màu mè sặc sỡ, xanh xanh đỏ đỏ, trán hắn nhăn lại, nổi đầy hắc tuyến: "Cậu đừng mơ tưởng anh đây cầm giúp cậu!"

Ninh Hề Nhi mất mát trề môi, đôi mắt đáng thương chớp chớp nhìn hắn,

Kỷ Dạ Bạch: "..."

Hắn thở dài dường như đầu hàng, đành ôm một đám thú bông mở đường dẫn đầu, tiến về phía trước.

Ninh Hề Nhi theo sau lưng hắn.

Ra khỏi cửa, gió lạnh lùa qua, Ninh Hề Nhi chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi không về nhà cùng cậu đâu!"

Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch sa sầm khó coi: "Ninh Hề! Tốt nhất cho tôi một lí do không về nhà xem nào!"

Ninh Hề Nhi ưỡn ngực thẳng lưng đầy khí thế: "Tôi đang bỏ nhà ra đi đấy!"