Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 162: Bỏ nhà ra đi (1)




Editor: Nguyetmai

"Ninh Hề Nhi, tôi là đối tượng xem mắt của em. Là người thừa kế tập đoàn nhà họ Ngôn - Ngôn Dịch Thâm."

Giọng gã dịu dàng tuôn ra, mềm mại như nước suối, tưởng như hời hợt lại có thể nhẹ nhàng tung ra một quả bom nặng ký!

Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt, hoang mang khó tin nhìn Ngôn Dịch Thâm.

Cạch một tiếng, cô vô tình làm đổ ly nước trên bàn ăn, nước bỗng chốc bắn ra đầy đất.

Ngôn Dịch Thâm cười nheo mắt, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, gã cầm ngón tay Ninh Hề Nhi, dịu dàng thấm nước đọng trên tay cô.

Ninh Hề Nhi mau mắn phản ứng kịp thời, cô hất tay gã, né người ra xa, trên khuôn mặt nhỏ toàn là biểu cảm kinh ngạc: "Xem mắt? Xem mắt cái gì cơ? Sao tôi phải cùng anh xem mắt!"

Ngôn Dịch Thâm khoanh chéo tay trước ngực, ưu nhã hạ tầm mắt nhìn cô, ánh mắt gã lóe lên vẻ đồng tình rồi mất hút.

" Ninh Hề Nhi, không biết em có hài lòng với tôi không?"

"Hài lòng hay không hài lòng cái gì chứ! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Ngôn Dịch Thâm: "Nhà họ Ninh muốn kết thông gia với nhà họ Ngôn, chọn ra người có tuổi tác phù hợp nhất, chỉ có tôi và em. Chuyện này vào sáng sớm tuần trước, khi bố tôi đi công tác, đã thỏa thuận quyết định xong với bố em."

Tuần trước...

Sắc mặt Ninh Hề Nhi tái nhợt: "Ý anh là, tôi phải kết hôn với anh?"

"Hầy, may mà không ngu lắm."

Tiếng cười khẽ của Ngôn Dịch Thâm cứ như một con dao sắc, tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim cô!

Ninh Hề Nhi nắm chặt tay, ra vẻ mạnh mẽ điềm tĩnh: "Ai muốn kết hôn với anh chứ, tôi đã có hôn ước rồi! Tôi có hôn ước với Kỷ Dạ Bạch!"

Cằm cô bị Ngôn Dịch Thâm nắm lấy, gã giương mắt nhìn cô, con ngươi màu nâu nhạt trong suốt hệt ngọc lưu ly, phản sáng lóe lên: "Bố em nói, ông ấy muốn hủy hôn ước với nhà họ Kỷ. Chẳng lẽ... em không biết một tí gì trong tất cả chuyện này hả?"

Uỳnh!

Tựa như sấm sét giữa trời quang, hai mắt Ninh Hề Nhi đờ đẫn thất thần, cả người cô như mất đi khí lực, ngay cả giọng nói phát ra cũng run rẩy khàn khàn: "Hủy bỏ... hôn ước...?"

Nhìn con nhỏ bày ra bộ dáng trời sụp tới nơi, Ngôn Dịch Thâm cũng có chút mềm lòng, một loại tình cảm lạ lùng xộc lên đầu, khiến động tác tay của gã nhẹ hơn rất nhiều, giống như mang theo chút thương hại: "Chấp nhận sự thật đi."

Từ trước tới giờ, bọn họ vẫn không cách nào khống chế được số mệnh của mình ở trong tay.

Mắt Ninh Hề Nhi ngân ngấn nước, cô run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi cho bố mình một cuộc.

Không ai bắt máy.

Cô đổi sang số Trợ lý của bố, lần này, đầu dây bên kia nối máy.

"Chuyện xem mắt, rốt cuộc là thế nào?" Cô tức giận hỏi.

Trợ lý lạnh nhạt đáp một cách hời hợt: "Cô chủ, mong cô đừng để Giám đốc Ninh thất vọng, Giám đốc Ninh đối với cô luôn không yêu cầu đòi hỏi gì, nhưng trong chuyện này, ngài ấy rất kỳ vọng vào cô đấy."

Kỳ vọng...

Kỳ vọng cũng nực cười quá đúng không?

"Ông ta dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà coi tôi thành một món hàng có giá niêm yết để sang tay buôn bán cho người khác?" Ninh Hề Nhi càng nói càng đau thắt trong lòng: "Tại sao không hỏi ý kiến của tôi một chút, tại sao không hỏi xem tôi có muốn gả hay không? Lợi ích là thứ quan trọng hàng đầu? Vậy thì con gái không là gì cả đúng không?"

Trợ lý mặc cho cô xả hết cảm xúc xong, cuối cùng lời ít ý nhiều chốt hạ một câu: "Cô chủ, mong cô sẽ phối hợp với cậu Ngôn, chi tiết lễ đính hôn đã sắp xếp xong, tôi sẽ gửi tới hòm thư của cô."

Điện thoại bị ngắt máy không thương tiếc.

Ninh Hề Nhi sửng sốt đứng ngây ra, Ngôn Dịch Thâm thương hại nhìn cô: "Bỗng nhiên cảm thấy, cô có chút đáng thương."

"Không phải anh cũng giống vậy sao?" Ninh Hề Nhi lẩm bẩm đáp lời.

Ngôn Dịch Thâm yên lặng không nói.

Ninh Hề Nhi đứng lên, thất thần bước ra ngoài cửa.

"Cô đi đâu vậy? Ninh Hề Nhi?"

Ninh Hề Nhi không thèm để ý tới gã, một mình cô rời khỏi nhà hàng.