Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi đấm lên ngực Kỷ Dạ Bạch, mặt cô đỏ bừng lên!
Tên chết tiệt này... Lại dám dùng đầu lưỡi... A hu hu hu... Bây giờ ngay cả thở cũng không thở nổi, sắp hết hơi ngủm củ tỏi đến nơi rồi!
Kỷ Dạ Bạch túm lấy cổ tay cô, ghìm chéo hai tay cô ra sau lưng, nụ hôn sâu kéo dài lâu thật lâu, vậy mới đủ thỏa mãn để tên sói này buông cô ra, vênh mặt lên trời nói: "Ninh Hề Nhi xấu hổ, tôi giúp cô ấy là được rồi."
"Này này! Anh Kỷ, thế này là anh phạm quy rồi!" Tiêu Hi Thần giật mình phản ứng đầu tiên.
"Đúng thế! Cậu Kỷ, cậu tính giúp Ninh Hề Nhi thế nào?" Có người trêu ghẹo xen vào.
Kỷ Dạ Bạch nhéo nhéo má Ninh Hề Nhi, nét mặt giãn ra, hắn hạ giọng trầm thấp: "Vợ."
Òa òa!
Không khí trong phòng chẳng yên lặng được bao lâu, chỉ trong chớp mắt liền nổ tung!
"Trời m*, tôi nghe được gì thế này?"
"A a, tui thấy mà tui tức á, tức đạp bay chén thức ăn cho chó!"
"Hâm mộ Ninh Hề Nhi chết mất!"
"Cậu Kỷ, hai người có thể hợp thể không thế?"
"..."
Dù xung quanh ồn ào huyên náo, nhưng Ninh Hề Nhi lại chẳng thể nghe lọt câu nào, chữ "Vợ" như bài hát duy nhất chạy ào ào, lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Vậy mà hắn... gọi cô là vợ...
Gương mặt cô ngày càng đỏ như gấc chín, càng lúc càng nóng phừng phừng, Ninh Hề Nhi không chịu được che kín mặt.
Kỷ Dạ Bạch ngắm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, thẹn thùng của cô, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
"Hóa đơn của tối nay, cứ tính hết cho tôi." Nói xong, Kỷ Dạ Bạch nắm lấy tay Ninh Hề Nhi dắt đi: "Mọi người cứ tiếp tục nhé, chúng tôi đi trước đây."
Một từ "chúng tôi", đủ để oanh tạc bầu không khí trong phòng thêm lần nữa!
"Má nó, mấy người có lúc nào nghe được cậu Kỷ ăn nói dịu dàng như vậy chưa?"
"Hai người còn là thanh mai trúc mã nữa, thật đúng là xứng đôi vừa lứa! Theo tôi thấy, chẳng qua họ chỉ chia tay chia chân vui đùa một chút thôi! Sớm muộn rồi sẽ tiến tới yêu đương nghiêm túc!"
"Phải đấy, phải đấy! Ây dà, mọi người nói xem, hai người họ liệu có kết hôn không?"
Ngay lúc mọi người hồ hởi bàn tán náo nhiệt nhất, bỗng nhiên có ly rượu vỡ "choang" một tiếng, mọi người đều nhất thời im bặt!
"Tất cả câm miệng cho tôi!" Mộc Y Tinh không thể tiếp tục duy trì vẻ tao nhã, cao quý như cũ nữa, lúc này mắt cô ta vằn lên tia máu đỏ, mặt mũi dữ tợn khó coi, trông giống một cô gái đang chìm vào trạng thái điên cuồng cực độ.
Mọi người đều nể sợ gia thế nhà cô ta, đành ngượng ngùng im lặng, nhưng trong lòng, ấn tượng về Mộc Y Tinh đã xấu đi nhiều bao nhiêu, thì ngược lại, độ thiện cảm với Ninh Hề Nhi trong lòng mọi người cũng tăng vùn vụt bấy nhiêu!
...
Ra khỏi quán bar, gió lạnh tạt qua thổi bớt cái nóng trên mặt, lúc này Ninh Hề Nhi mới thả lỏng hơn một chút.
Vừa quay sang, lại gặp ngay ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch, cô lại không nhịn được mà đỏ mặt tiếp!
Hu hu! Sao Kỷ Dạ Bạch lại gọi cô là vợ chứ!
Trái tim thắt lại đập loạn nhịp. Ngay cả đầu óc cũng loạn hết cả lên.
Kỷ Dạ Bạch lại kéo cô qua trung tâm thương mại gần đó, chỉ chỉ vào một chiếc khăn quàng hàng hiệu, phách lối nói: "Tôi giải vây cho cậu rồi, việc này không miễn phí đâu, phải có phần thưởng đền bù đấy. Tặng anh đây cái khăn quàng này đi."
Ninh Hề Nhi kéo mác giá ra coi, đôi mắt đẹp mở to: "Tôi, tôi không có tiền..."
"Cậu có." Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, ra vẻ bất chấp như thể "Cậu không mua thì anh đây không đi".
Ninh Hề Nhi nghẹn ngào cảm thán, hai tay chắp vào cầu xin: "Mua xong là cạp đất đấy... Khăn quàng thôi mà, chỉ dùng để giữ ấm thôi chứ làm gì nữa! Cái khăn này trông cũng đơn giản mỏng manh quá! Mấy loại khăn len tự đan mới ấm hơn!"
Ý cô là, đi mua một chiếc khăn đan len, vừa bền vừa rẻ vừa ưa nhìn, lại còn có thể lấy lòng Kỷ Dạ Bạch, đồng thời tiết kiệm được ối tiền lẻ nữa kia.
Ai dà, Ninh Hề Nhi, mày quá là thông minh!
Đang dương đương đắc ý, Kỷ Dạ Bạch vuốt cằm suy tính, hắn cười lên: "Được, vậy cậu đan cho tôi một cái đi!"