Editor: Nguyetmai
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề một cách khó hiểu, mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía Ninh Hề Nhi. Ninh Hề Nhi khẽ cắn môi, do dự không biết nên quyết định thế nào. Đúng lúc này, bên tai cô vang lên tiếng nói nhỏ của Kỷ Dạ Bạch, "Cần tôi giúp đỡ không?"
Hả? Sao tên ác ma này lại tốt bụng như vậy? Ninh Hề Nhi nghi ngờ, bĩu môi đáp, "Không cần."
Cô bình tĩnh quay ra nói với mọi người, "Tôi chọn thử thách."
Chọn gì cũng như nhau cả, đằng nào chẳng bị Mộc Y Tinh gây khó dễ, chi bằng cứ liều một phen!
Mộc Y Tinh như bà hoàng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ mỉm cười, "Tôi yêu cầu cậu phải chọn một nam sinh bất kỳ trong phòng này, ngồi lên đùi cậu ta sau đó gọi cậu ta là chồng."
Mọi người trong phòng đều ngây ra với thử thách của Mộc Y Tinh.
Đậu, đây mới đúng là thử thách chứ! Mộc Y Tinh đúng là biết chơi!
Ninh Hề Nhi nhíu mày căng thẳng, siết chặt bàn tay theo bản năng. Giờ thì cô đã có thể chắc chắn rằng Mộc Y Tinh đang cố tình gây khó dễ cho mình. Chai rượu chỉ vào cô ba lần liên tiếp, không phải cố ý mới là lạ.
Ninh Hề Nhi nhìn Mộc Y Tinh với ánh mắt sâu xa khiến cô ta không khỏi chột dạ.
Chắc không bị... không bị phát hiện đâu nhỉ?
Mà nói, dù Ninh Hề Nhi biết thì có sao? Mộc Y Tinh muốn xem xem Ninh Hề Nhi sẽ đối phó với tình huống này thế nào.
Nếu Ninh Hề Nhi chọn nam sinh khác thì chẳng khác nào tát vào mặt Kỷ Dạ Bạch. Nếu Ninh Hề Nhi chọn Kỷ Dạ Bạch thì khác nào tự tát lên mặt mình? Vì dù gì thì chính cô là người đá Kỷ Dạ Bạch.
Mộc Y Tinh nghĩ đến đây thì tức giận không kiềm chế được.
Người đàn ông cô ta thầm ao ước bao lâu nay nhưng mãi không có được lại bị Ninh Hề Nhi đá đi! Bảo sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Ninh Hề Nhi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cô tập trung vào Tiêu Hi Thần.
Tiêu Hi Thần như cảm nhận được ánh mắt đầy chờ mong của cô, cậu ta sợ run người la hét, "Đừng! Đừng chọn tôi!"
Hu hu hu, đừng nói gọi là chồng, chỉ tính riêng việc ngồi lên đùi thôi cũng đủ để Kỷ Dạ Bạch chặt cậu ta ra thành tám khúc rồi!
"Ha ha ha..." Mọi người thấy phản ứng của cậu ta như vậy thì cười ầm lên. Ninh Hề Nhi xấu hổ, cậu Tiêu Hi Thần này thật là, cô còn chưa kịp nói gì mà cậu ta đã từ chối ngay được.
Nhưng trong số những nam sinh ở đây chỉ có mỗi Tiêu Hi Thần là thân với cô nhất. Chẳng lẽ cô phải chọn đại một người nào đó sao?
Thấy Ninh Hề Nhi ngập ngừng đứng im tại chỗ, Mộc Y Tinh cười, "Ninh Hề, trò chơi thôi mà, chắc cô không đến mức không chơi nổi đó chứ?"
Cô ta lại đổ tội lên đầu cô! Ninh Hề Nhi cảm thấy cạn lời, cô ả Mộc Y Tinh này không đối đầu với cô thì không chịu được sao?
"Đúng vậy, chỉ là trò chơi thôi mà." Cô đáp, vừa trả đòn Mộc Y Tinh cũng vừa cổ vũ bản thân mình. Khi cô chuẩn bị chọn đại một nam sinh để đối phó thì phát hiện mình không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Ninh Hề Nhi đang sắp đứng lên thì bị một bàn tay mạnh mẽ kéo ngồi xuống ghế sô pha.
"Ui da... ai vậy hả..." Cô cứng cả người khi vừa quay đầu lại nhìn.
Khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch nhuốm đầy vẻ tức giận, hắn nhíu mày kéo mạnh Ninh Hề Nhi ngã vào lòng mình. Ninh Hề Nhi đè tay lên lồng ngực rắn chắc của hắn để không bị ngã sấp mặt, đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã thấy mình đang ngồi trên đùi Kỷ Dạ Bạch mất rồi.
Trời ơi! Cảm giác xấu hổ ùn ùn kéo đến khiến Ninh Hề Nhi giãy giụa loạn lên, "Thả tôi ra..." Nhưng hành động vô ý thức ấy lại vô tình quấy nhiễu giấc ngủ của con quái vật trong người đàn ông ấy, đôi mắt đen thẳm của hắn như sâu thêm vài phần, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
"Gọi tôi là chồng đi." Kỷ Dạ Bạch nheo đôi mắt hẹp dài của mình, hắn nắm lấy cằm Ninh Hề Nhi, bắt cô gái nhỏ hư hỏng phải nhìn thẳng vào mình.
Mọi người xung quanh gần như không dám thở mạnh nhìn hai người...