"Sh*t!" Kỷ Dạ Bạch chửi bậy, nhanh chóng sải bước xuống lầu.
Đến cửa lớp 11S, hắn đá văng cửa phòng học, thầy giáo đang giảng bài giật nảy, định lên tiếng mắng thì thấy người bước vào là hắn, ngay lập tức thái độ của ông ta trở nên mềm mỏng, khúm núm: "Em Kỷ, em làm sao vậy?"
Kỷ Dạ Bạch không nhìn giáo viên, hai mắt hắn bừng bừng lửa giận.
Ninh Hề Nhi đang đọc quyển truyện tranh Cung Tu đưa cho vô cùng chăm chú, ngay cả khi Kỷ Dạ Bạch xông vào lớp học cô cũng không nhận ra.
Cung Tu thấy hắn đi vào, cậu ta không chỉ nhếch mép khiêu khích mà còn thân mật giúp Ninh Hề Nhi vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.
Động tác của cậu ta quấy rầy Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi lấy lại tinh thần, thoáng đỏ mặt.
Ồ... Không phải Cung Tu thích cô đấy chứ? Sao lại tốt với cô như vậy...
Xùy xùy xùy, Ninh Hề Nhi mày đang mơ mộng hão huyền cái gì đấy! Không phải nam thần đã nói cô chỉ giống em gái của cậu ta thôi hay sao, anh trai chăm sóc em gái không phải là chuyện nên làm hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát.
Thị lực của Kỷ Dạ Bạch vô cùng tốt, cách xa như vậy nhưng hắn vẫn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ninh Hề Nhi thay đổi.
Từ xấu hổ đến thất vọng, đôi con ngươi trong veo long lanh kia từ đầu đến cuối chỉ có một mình Cung Tu.
Không biết vì cớ gì lửa giận trong lòng hắn cháy càng mãnh liệt, hắn đi đến chỗ ngồi của mình, không hề khách khí đạp bàn một cái: "Cút!"
Câu này là nói với Cung Tu, nhưng lại làm Ninh Hề Nhi sợ hãi: "Kỷ Dạ Bạch, cậu làm gì thế!"
Cung Tu lại tỏ ra ung dung hơn rất nhiều, nụ cười gian tà trên khóe miệng cậu ta chưa từng biến mất, đôi mắt xếch tỏa ra thứ ánh sáng đậm chất trêu ngươi: "Cậu Kỷ, tôi chỉ đang giúp cậu chăm sóc bạn gái thôi. Haizzz ~ không ngờ cậu lại không hiểu lòng tốt của người khác đến vậy ~ đúng không, Ninh Hề Nhi?"
"Ừm..." Ninh Hề Nhi ngập ngừng gật đầu.
Kỷ Dạ Bạch cười lạnh, hắn túm lấy cổ áo Ninh Hề Nhi, kiên quyết kéo cô ra ngoài mặc kệ cô kêu lên hốt hoảng.
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" Ninh Hề Nhi liều mạng vùng vẫy, dù sao thì từ bé đến lớn cô rất hiểu Kỷ Dạ Bạch, rõ ràng là cái tên này tức giận rồi!
Lúc này mà ở cạnh hắn thì thật nguy hiểm!
Chân tay cô ngắn nên không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho Kỷ Dạ Bạch, nhưng thật đáng ghét, Kỷ Dạ Bạch lại vòng tay qua eo cô, một tay khiêng cô lên vai!
"Oa..." Mọi người trong lớp và thầy giáo đơ người, nhỏ giọng bàn tán.
"Làm gì vậy? Kia không phải bạn gái của cậu Kỷ sao..." Bạn học A nói.
"Bây giờ cậu Kỷ thật đáng sợ... à, nhưng mà ánh mắt lại siêu mê người!" B mê mẩn.
"Amen, A Di Đà Phật, Thái Thượng Lão Quân, Einstein... phù hộ cho tôi, phù hộ cho tôi!" Vua cầu nguyện C.
Kỷ Dạ Bạch nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy bạo lực gia đình bao giờ à!"
Đám thầy trò: "%*$...@!"
"Ai là người nhà với cậu!" Ninh Hề Nhi đánh đấm lưng hắn, "Kỷ Dạ Bạch, cậu mà còn không buông tôi xuống thì tôi không khách khí nữa!"
"Cậu nằm mơ giữa ban ngày hả! Thân là người phụ nữ của anh đây, cậu ngoan ngoãn một chút cho tôi ngay lập tức!" Kỷ Dạ Bạch sầm mặt uy hiếp.
Ninh Hề Nhi ngọ nguậy, vùng vẫy: "Cậu đối xử với bạn gái cậu như thế này hả?"
"Bây giờ cậu biết cậu là bạn gái tôi rồi à?" Giọng điệu của Kỷ Dạ Bạch tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Ninh Hề Nhi: "Cậu... tôi nói cho cậu biết, giới tính của tôi với cậu không giống nhau, không thể yêu đương được!"
Gương mặt của Kỷ Dạ Bạch đầy u ám.
Hắn không màng đến thứ gì nữa, bá đạo khiêng cô đi, để lại lớp S ồn ào như chợ vỡ.
Cung Tu huýt sáo, khóe môi mỏng lại cong lên mang theo ý tứ sâu xa khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu.