Editor: Nguyetmai
Mộc Y Tinh giả vờ như mình vừa làm sai chuyện gì, "Ấy chết... chúng em xin lỗi cậu Kỷ, chúng em không nên nói năng lung tung trước mặt cậu như vậy."
Kỷ Dạ Bạch không cảm xúc cầm lấy điện thoại di động của cô ta. Trên màn hình hiện lên một status ngắn.
Thâm Thâm Thiển Thiển QX: "Tình cờ gặp được hot boy mới của trường chúng ta này, ghen tị hông nè, đẹp trai ghê gớm ha? ^O^"
Status đăng kèm vài tấm hình, mấy tấm trước là cảnh trong tiệm lẩu, hình cuối cùng mới là Kiều Nam Thành. Bàn tay cậu ta đang đặt trên lưng Ninh Hề Nhi, từ góc chụp thì nhìn như đang ôm Ninh Hề Nhi vào lòng mình, mặt Ninh Hề Nhi đỏ ửng, vóc dáng nho nhỏ đáng yêu chỉ đứng đến ngực Kiều Nam Thành, trông rất xứng đôi vừa lứa.
Kỷ Dạ Bạch hít sâu một hơi, trong mắt phừng phừng lửa giận.
Mộc Y Tinh tỏ ra quan tâm hắn, "Cậu Kỷ, cậu đừng vì chuyện cỏn con này mà tức giận, không đáng đâu ạ."
"Phải đấy phải đấy, cậu Kỷ à, với điều kiện hơn người của cậu thì muốn loại con gái nào chẳng được, mọi người thấy phải không?"
"Nào nào, chúng ta cùng kính cậu Kỷ một ly đi!"
Cả đám người ai cũng muốn lấy lòng Kỷ Dạ Bạch, song chỉ làm tâm trạng của hắn càng thêm tồi tệ hơn.
Mộc Y Tinh thấy vậy bèn lặng lẽ nhếch môi cười.
...
Trở lại tiệm lẩu vừa rồi, Thành Du Nhiên mới ăn được một ít bèn vào toilet, lúc đi ra thì chợt nghe thấy một giọng nói khá quen vang lên bên người, "Ơ kìa, Thành Du Nhiên phải không? Sao cậu lại ở chỗ này thế?"
Thành Du Nhiên quay đầu lại, thấy người vừa lên tiếng là một nữ sinh xinh xắn dễ thương, tỳ vết duy nhất trên gương mặt của cô ta chỉ là một chút tàn nhang ở vùng mũi.
"Diệp Thiển Hạnh đó à, cậu cũng ăn ở đây hả?" Thành Du Nhiên ngây thơ nên cũng không nghĩ nhiều, còn tươi cười chào hỏi cô ta rất nhiệt tình.
Diệp Thiển Hạnh cười áy náy, căng thẳng níu lấy vạt áo của mình và nói, "Du Nhiên, có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cậu hay không nữa..."
"Chuyện gì thế?"
"Mà thôi, thôi tôi không nói đâu." Cô ta phất tay.
Song cô ta càng như vậy, Thành Du Nhiên càng tò mò hơn, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Diệp Thiển Hạnh thấy Thành Du Nhiên đã mắc câu, bèn đảo mắt rồi thở dài như miễn cưỡng lắm, "Ừ vậy thôi tôi nói, nhưng cậu nhất định không được tức giận, cũng không được buồn đâu đấy nhé..."
"Được." Thành Du Nhiên tò mò.
"Có một hôm, lúc tôi đi ngang qua văn phòng giáo viên, tình cờ nghe thấy các thầy cô giáo đang nói chuyện của cậu... Họ bảo, cậu vốn không đủ tư cách vào trường Mộc Anh học, cũng không đủ tư cách vào lớp S. Sở dĩ cậu được chọn làm học sinh trao đổi đến Mộc Anh là vì... một người..."
Mặt Thành Du Nhiên hơi tái, cô ấy khẽ cắn môi hỏi tiếp, "Ai cơ?"
"Là... là cậu Kỷ. Nghe nói cậu ấy vì Ninh Hề Nhi mới yêu cầu phòng giáo vụ sắp xếp cho cậu chuyển tới Mộc Anh... Có thể là do Ninh Hề Nhi mới tới Mộc Anh không lâu nên bị số đông xa lánh, không có bạn bè chơi cùng. Vậy nên cậu Kỷ mới muốn đưa cậu đến làm bạn với Ninh Hề Nhi..."
Diệp Thiển Hạnh nói xong còn ra vẻ sợ hãi hỏi lại, "Tôi xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên nói những điều này với cậu. Du Nhiên, cậu sẽ không trách tôi chứ?"
Thành Du Nhiên cố nhếch khóe môi thành một nụ cười gượng gạo, "Không đâu, làm sao tôi lại trách cậu được chứ..."
"Tôi thấy cậu khổ thật ấy. Vào Mộc Anh chỉ thấy bị người ta bắt nạt rồi cười nhạo. Đám cậu ấm cô chiêu này thật đáng ghét, lúc nào cũng chỉ biết khinh thường người nghèo chúng ta..." Ngoài mặt thì Thành Du Nhiên đứng về phía Thành Du Nhiên, song thật ra lại đang chia rẽ quan hệ giữa cô ấy và Ninh Hề Nhi. Từ đó khiến Thành Du Nhiên cảm thấy rằng mọi chuyện trước đây cô ấy gặp phải đều do Ninh Hề Nhi mà ra.
"Tôi còn có hẹn nên về trước đây." Diệp Thiển Hạnh mừng thầm tìm cớ rút lui.
Thành Du Nhiên như người mất hồn, nghiêng ngả đi về chỗ ngồi.
"Du Nhiên, cậu làm sao thế?" Ninh Hề Nhi thấy bạn mình như vậy thì vội đứng lên đỡ cô ấy. Song Thành Du Nhiên lại gạt tay Ninh Hề Nhi như bị thứ gì đó rất kinh khủng động vào người vậy.