Editor: Nguyetmai
Gương mặt nhỏ xinh tràn ngập nỗi hoảng sợ!
Ninh Hề Nhi liên tục lùi về phía sau, mấp máy môi: "Anh... ý anh là gì? Chẳng nhẽ, ngày, ngày hôm đó... chúng ta..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên, không dám tin bưng kín miệng mình.
Ngôn Dịch Thâm khó hiểu cau mày lại: "Ninh Hề Nhi, cô đang nói cái gì vậy?"
"Chính là... Chính là vụ kia kìa!"
Thấy bộ dáng rụt rè e lệ của cô, trong lòng Ngôn Dịch Thâm hiện lên một cảm giác kì quái.
Muốn chọc ghẹo cô...
Vì thế, gã dài giọng "A" một tiếng, "Cô nói vụ kia ấy hả... Chậc chậc, cô định chịu trách nhiệm như thế nào với tôi đây?"
Chịu trách nhiệm?
Ôi Chúa ơi!
Rõ ràng người chịu thiệt là cô mới đúng đấy chứ!
Á... không ngờ cô lại hôn phải cái tên mắt hí này! Thật sự muốn tìm khối đậu hủ đâm đầu vào chết quách đi cho rồi!
"Rõ ràng là lỗi của anh!" Ninh Hề Nhi cứ theo lẽ đó mà tranh luận, "Đúng vậy! Chính là lỗi của anh!"
"Lỗi của tôi?" Khóe miệng Ngôn Dịch Thâm khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy trêu chọc, "Hừ... rốt cuộc là tôi đã làm điều gì không thể tha thứ nổi với cô hả?"
Ninh Hề Nhi không thèm suy nghĩ gì nhiều, thốt ra: "Chẳng phải tôi chỉ hôn anh có một cái thôi sao! Ngôn Dịch Thâm, anh đừng có suy nghĩ nhiều quá thế! Đây chẳng qua là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn, hiểu không?"
Ngôn Dịch Thâm chợt hiểu ra, ha, hóa ra con bé này nghĩ rằng nó hôn gã?
Gã cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại vẫn tỏ ra vẻ vô tội: "Là cô chủ động đấy chứ, haiz... Hề Nhi, thật là xấu nha... tại sao có thể đối xử với tôi như vậy?"
Trời đất ơi! Cái giọng nói như mụ đàn bà oán giận như thế là sao? Ninh Hề Nhi rùng mình vờ rũ da gà da vịt nổi trên người xuống, "Dù sao người sai chính là anh!"
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì mỗi khi xảy ra chuyện gì đó phải bắt đầu tra xét nguyên nhân từ đối phương, khi tìm được lỗi của đối phương thì sẽ không cảm thấy mình sai nữa!" Ninh Hề Nhi tràn đầy khí thế nói.
Ngôn Dịch Thâm: "..."
"Được rồi, tạm thời chúng ta bỏ qua chủ đề này đã, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô..." Ngôn Dịch Thâm hắng hắng giọng, đang định mở miệng nói tiếp, lại bị Ninh Hề Nhi ngắt lời:
"Tôi không nghe tôi không nghe! Tôi muốn đi học, tôi yêu học tập, tôi muốn đắm chìm trong biển học, học đến khi hao mòn! Tôi là bông hoa của Tổ quốc! Tôi muốn chăm chỉ học tập để báo đáp Tổ quốc, báo đáp nhân dân..."
Cô nhanh chân bỏ chạy, bỏ lại Ngôn Dịch Thâm đứng tại chỗ với vẻ mặt kinh ngạc.
Bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của cô, cặp sạch và mái tóc đuôi ngựa lắc lư theo bước chân của cô, nhìn qua giống như con mèo nhỏ đang chạy trối chết.
Ngôn Dịch Thâm xoa xoa cằm, gã thật sự rất chờ mong chuyện sắp diễn ra đó.
...
Trong phòng học...
Ninh Hề Nhi hoảng hốt còn chưa bình tĩnh lại, vẻ mặt giống bị dọa sợ, ngay cả Kỷ Dạ Bạch đến cũng không cảm nhận được.
Kỷ Dạ Bạch giơ tay lên lắc lắc trước mặt cô: "Này, Ninh Hề, cậu lại làm chuyện ngu ngốc gì rồi?"
"Ừm..." Ninh Hề Nhi cắn môi, khó mà mở miệng.
Hu hu hu... Cô nên làm cái gì bây giờ?
Đúng lúc này, cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của cô bị ai đó gõ gõ.
Cô ngẩng đầu, mở cửa sổ ra, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Một chàng trai mập mạp, khuôn mặt đỏ lựng, đưa một nhánh hoa hồng cho cô: "Bạn gì ơi, tặng cho cậu nè."
"A?" Ninh Hề Nhi sửng sốt, ngơ ra, không biết nên nhận lấy hay là không.
"Tôi thích cậu!" Dường như chàng trai mập mạp đã cố gắng lấy hết tất cả dũng khí, nhắm chặt mắt lớn tiếng nói ra!
Ngay lập tức, hành động này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cả lớp.
Ninh Hề Nhi xấu hổ không biết trả lời thế nào: "Ơ..."
Chàng trai mập mạp lặng lẽ mở hé mắt ra, định nhìn lén phản ứng của Ninh Hề Nhi, kết quả, không ngờ lại đối diện với đôi con ngươi lạnh lẽo sắc bén bức người!