Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 129: Chị thích anh ấy à?




Ninh Hề Nhi: "..."

Cô cười khó coi còn hơn khóc: "Ha ha... Ha ha ha..."

Cô tìm đâu ra muỗi giữa mùa đông này đây!

Ngôn Dịch Thâm chậm rì rì bước ra liếc nhìn Ninh Hề Nhi một cái, sờ sờ cằm đầy hứng thú.

Chậc chậc, dấu vết rõ ràng như vậy, lúc ở trên đu quay người nào đó cũng khô...

"Muỗi đâu? Ninh Hề, có phải cậu đang nói dối không?" Kỷ Dạ Bạch chớp mi bật cười.

Con nhóc này! Dám gọi hắn là muỗi, cho cô chết!

Ninh Hề Nhi mặt buồn rười rượi: "Con muỗi kia... Nó, nó chết cóng rồi! Đúng vậy!"

Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Bà rủa cả họ nhà mi!

Mặt mũi Kỷ Dạ Bạch đen sì, tiếp tục cãi cùn: "Chết cũng đúng lúc đấy nhỉ?"

"Ôi trời... Đi thôi, đi thôi, mau về nhà, không phải cậu còn muốn đi đón Miêu Miêu ở lớp năng khiếu sao." Ninh Hề Nhi đẩy Kỷ Dạ Bạch đi về phía trước, kết thúc đề tài này.

Kiều Nam Thành muốn đi cùng nhưng bị ánh mắt sắc như dao của Kỷ Dạ Bạch lia đến, cậu vô tội chớp chớp mắt, biết điều không đi theo.

Cậu thành thật thỉnh giáo Ngôn Dịch Thâm: "Mùa đông, có, có muỗi, sao?"

Từ bé đến giờ cậu chỉ biết đánh nhau, học hành cũng không giỏi, những kiến thức thường thức như này cũng không rõ lắm.

Ngôn Dịch Thâm vỗ vỗ vai cậu, cười gian xảo như hồ ly: "Cậu bé à! Chậc chậc chậc... Con "muỗi" này một năm bốn mùa đều có. Giống loài cũng rất đa dạng, chia thành muỗi vui vẻ, muỗi không vui, muỗi đang ghen, muỗi không ghen, có cả muỗi thờ ơ, muỗi chưa thỏa mãn dục vọng,... còn không biết loại cắn bạn học Ninh, là loại muỗi nào đâu..."

Kiều Nam Thành mặt đần ra: "?"

...

Nhà họ Kỷ...

Kỷ Dạ Bạch đón Miêu Miêu về nhà, con bé chui vào lòng Ninh Hề Nhi, rất vui vẻ khi thấy chị ma nữ mình thích nhất.

"Úm ba la xì bùa! Nhân danh sức mạnh hắc ám, Hắc Ma biến hình!" Miêu Miêu đọc theo câu thần chú trong TV nhưng vẫn không quên khoe với Ninh Hề Nhi: "Chị Hề Hề, đây là nhân vật Miêu Miêu thích nhất đó nha!"

Ninh Hề Nhi nghĩ: Đó không phải là nhân vật phản diện sao? Gu của em cũng ngộ nghĩnh thật đấy!

"Ngoan, xem hết tập này phải đi làm bài tập đó nha." Cô vừa xoa đầu Miêu Miêu vừa đưa mắt liếc trộm Kỷ Dạ Bạch.

Hắn đặt chiếc laptop trên đôi chân thon dài của mình, mười ngón tay đẹp đẽ lướt nhanh như bay trên bàn phím, gõ plugin cho một trò chơi, để Miêu Miêu dùng khi chơi pokemon.

Đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của hắn, góc nghiêng gương mặt của hắn trông còn đẹp trai hơn, hàng mi dày cong cong giống như một chiếc quạt nhỏ, đôi mắt đen như vũ trụ lấp lánh ánh sao, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, nghe nói đây là dáng môi thích hợp để hôn nhất...

Ninh Hề Nhi gặm móng tay, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Người cô hôn... có phải là Kỷ Dạ Bạch không?

Khụ khụ, hay là hỏi thử xem?

Đôi môi anh đào vừa hé mở thì bỗng Kỷ Dạ Bạch đột nhiên cử động, duỗi ngón tay, khiến Ninh Hề Nhi sợ quá lại ngậm miệng.

Thôi! Nhỡ không phải hắn thì xấu hổ lắm!

"Ninh Hề, mặt anh đây là thứ cậu muốn nhìn là nhìn được sao?" Kỷ Dạ Bạch quay sang ngang ngược nói.

"Làm sao cậu biết tôi đang nhìn cậu?" Ninh Hề Nhi vô tình buột miệng nói ra.

Kỷ Dạ Bạch chỉ vào hai mắt của mình: "Có một thứ gọi là mắt thần đấy! Đồ đần!"

Ninh Hề Nhi mặt thất bại, Miêu Miêu trong lòng hưng phấn kéo tay áo cô: "Chị ơi, có phải chị thấy anh em đẹp lắm không? Chị thích anh ấy à?"