Ánh sáng le lói từ những ngọn đèn đạo cụ âm u khiến mọi thứ đều mơ hồ.
Ninh Hề Nhi mất một lúc lâu mới có thể nhìn rõ ràng.
Trên mặt đất có một đống người nằm la liệt, chỉ có ba người còn đứng trước mắt.
Kiều Nam Thành, Ngôn Dịch Thâm, Kỷ Dạ Bạch.
Ninh Hề Nhi chợt đần ra, chết rồi... người cô hôn rốt cuộc là ai?
A... Đúng rồi!
Vừa rồi cô ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, tức là người đó bị thương! Như vậy chỉ cần xem ai bị thương là sẽ tìm ra được người cô hôn là ai chăng?
Ánh mắt cô nhìn lướt qua ba người.
Kiều Nam Thành bị thương ở tay, đang trầm mặc tự băng bó; trên mặt Ngôn Dịch Thâm có vết máu, mặt mày u ám lau đi máu mũi; vết thương trên cánh tay Kỷ Dạ Bạch đã bị bục ra, hắn đứng ở đó, nhăn mày cau mày đầy khí phách.
o(╯□╰)o
Cả ba người đều bị thương? Có thể trùng hợp tới vậy không?
Nội tâm Ninh Hề Nhi còn đang sụp đổ thì đã bị người ta búng mạnh một cái lên trán: "Con bé ngốc này! Không phải anh đây đã dặn trốn cho kỹ vào rồi à!"
"Ưm..." Ninh Hề Nhi xoa xoa gáy, oan ức bĩu bĩu môi.
Ngôn Dịch Thâm đá một tên đang nằm dưới đất, tra hỏi: "Ai phái các ngươi tới?"
Đối phương cắn răng không chịu nói gì.
Ngôn Dịch Thâm ngẩng đầu nhìn Ninh Hề Nhi: "Cậu và Kỷ Dạ Bạch gần đây có đắc tội ai không? Mục tiêu của đám người này rất rõ ràng, chính là tìm hai cậu. Tôi đoán là sự cố ở đu quay khổng lồ cũng là do bọn chúng động tay động chân."
Người đầu tiên Ninh Hề Nhi nghĩ đến là cái gã "Anh Long" đó, nhưng cô nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi.
Không thể nào là gã được, cái tên đó không có bản lĩnh làm tới mức độ này đâu.
Kỷ Dạ Bạch mím mím môi không nói gì.
Ngôn Dịch Thâm: "Nếu như không phải nguyên nhân bắt nguồn từ hai người, thì cũng có thể là vì gia tộc của hai người. Thời gian tới hai người phải cẩn thận."
Kỷ Dạ Bạch "Ừm" một tiếng, sắp xếp người của Kỷ gia tới xử lý chuyện này, sau đó liền kéo tay Ninh Hề Nhi ra khỏi nhà ma.
"Đi chậm chút đi!" Ninh Hề Nhi vừa phàn nàn đã bị Kỷ Dạ Bạch mắng nhiếc: "Ninh Hề, cậu không cao thêm chút được sao? Chân ngắn chậm lắm, muốn chạy trốn cũng bị cậu kéo chân sau!"
Ninh Hề Nhi hất hắn ra thở hồng hộc: "Vậy tôi không đi với cậu nữa là được rồi đúng không! Càng đỡ làm liên lụy tới cậu!"
Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh một tiếng: "Cậu không nghe thấy những gì Ngôn Dịch Thâm nói sao? Không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn đi cùng tôi!"
"Tôi có người bảo vệ! Tôi đi cùng với Kiều Kiều!" Cô quay đầu lại vừa lúc Kiều Nam Thành đi ra, Ninh Hề Nhi liền nhào tới: "Kiều Kiều!"
Nhìn thấy cô gọi tên ngốc họ Kiều kia thân thiết như vậy, mặt Kỷ Dạ Bạch trong nháy mắt đã đen sì.
Kiều Nam Thành chỉ vào cổ Ninh Hề Nhi, lo lắng hỏi: "Cậu, cậu bị, bị thương... sao?"
Ninh Hề Nhi liếc mắt nhìn xuống, mặt đỏ bừng lên.
Là dấu hôn do Kỷ Dạ Bạch lưu lại lúc còn ở trên đu quay khổng lồ, lốm đa lốm đốm, đỏ lừ một mảng, khiến người ta dễ suy nghĩ linh tinh...
May là Kiều Kiều không biết gì cả!
"Khụ khụ, tôi bị muỗi đốt thôi!" Ninh Hề Nhi xấu hổ giải thích.
Kiều Nam Thành ánh mắt mờ mịt nhìn lên trời: "Bây giờ, không, không phải, là mùa đông sao?"
"Bị muỗi mùa đông đốt đấy!" Ninh Hề Nhi đang cướp lời giải thích thì bị một người túm lấy áo, theo sau đó là giọng nói ngang ngược đang hờn giận của Kỷ Dạ Bạch: "Lại đây! Không được nói chuyện cùng nam sinh khác!"
"Ai cần cần cậu quản chứ! Đồ đáng ghét..." Ninh Hề Nhi không ngừng giãy giụa, Kỷ Dạ Bạch xách cô như xách gà, "Không muốn để tôi quản cũng được, đi, đi tìm con muỗi đã đốt cậu ra đây!"