Thân là người thừa kế tập đoàn Kỷ thị, những chuyện nguy hiểm như bắt cóc, tập kích, tai nạn xe cộ Kỷ Dạ Bạch đều đã trải qua không ít. Vậy nên hắn nhạy cảm với nguy hiểm hơn người bình thường nhiều.
Trong đám người kia, rõ ràng có một nhóm đang theo dõi hắn và Ninh Hề Nhi!
Ninh Hề Nhi thở không ra hơi: "Làm, làm sao bây giờ? Gọi cảnh sát được không?"
"Không kịp nữa rồi." Kỷ Dạ Bạch cau mày mắng Ninh Hề Nhi: "Đồ chân ngắn, sao cậu lại chạy chậm vậy cơ chứ! Cậu tuổi con ốc sên à!"
Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt, là một người thuộc loại lười vận động mãn tính, cô chạy nhanh được như vậy đã là khó khăn lắm rồi đấy biết không!
Cả người bỗng nhẹ tênh, trời đất quay cuồng, cô bị Kỷ Dạ Bạch vác lên vai!
"Mẹ ơi..."
Kỷ Dạ Bạch vác cô chạy nhưng tốc độ không giảm, quẹo trái quẹo phải, cắt đuôi được không ít kẻ theo dõi.
Đi ngang qua khu nhà ma, hắn híp híp mắt suy nghĩ, rồi xông thẳng vào!
Bên trong nhà ma rất tối, có đủ các loại ma quỷ và đạo cụ, một người đàn ông áo trắng thè lưỡi bay lơ lửng đi dọa người, bị ánh mắt lạnh lùng Kỷ Dạ Bạch quét tới: "Tránh ra!"
Đối phương bị khí thế của hắn dọa cho phát sợ, ngã ngồi trên mặt đất.
Nhìn lướt qua một vòng, Kỷ Dạ Bạch giấu Ninh Hề Nhi vào một góc.
"Trốn cho kỹ, dù có nghe thấy cái gì cũng không được ra!"
"Vậy còn cậu?" Ninh Hề Nhi run rẩy hỏi, Kỷ Dạ Bạch chỉ vỗ vỗ đầu cô: "Anh đây không cần cậu lo lắng!"
Nói xong hắn xoay người, túm lấy con "quỷ" áo trắng lúc nãy, "Công tắc điện ở đâu?"
Con quỷ áo trắng run rẩy chỉ vào một chỗ, Kỷ Dạ Bạch đi tới sập cầu dao điện, nhà ma vốn âm u với ánh sáng mờ mờ ảo ảo nay đã tối tăm đến mức không nhìn thấy gì, chỉ còn vài ngọn nến yếu ớt leo lét trong không khí.
Từ trong bóng tối vang lên âm thanh như có ai đó đang đánh nhau, loáng thoáng còn có tiếng vũ khí sắc đâm vào cơ thể.
Tim đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vừa lo lắng, vừa sợ hãi...
Kỷ Dạ Bạch sẽ không sao đúng không?
Trên tay hắn vẫn còn vết thương...
Lại có thêm người từ ngoài xông vào khiến động tĩnh trong nhà ma càng lúc càng lớn, các diễn viên giả quỷ đua nhau hét ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có tiếng người cúi đầu kêu thảm thiết, chắc là bị đánh không hề nhẹ.
Rầm...
Một bóng người ngã xuống bên cạnh Ninh Hề Nhi, khi gã đứng dậy, ánh mắt sắc bén liếc về phía Ninh Hề Nhi!
Ninh Hề Nhi có bệnh quáng gà nên không nhìn thấy gã, chỉ có thể dựa vào âm thanh phán đoán, chắc hẳn đối phương đã phát hiện ra cô!
"He…" Một tiếng cười khẽ đầy ma quái giống như tiếng cười của sứ giả địa ngục tới ban chết cho Ninh Hề Nhi!
Cô bất an lui về phía sau, nhưng đã có một con dao đã đặt lên cổ cô một cách dễ dàng!
Trời ơi! Người này định giết cô sao?
Trong lúc hiểm nguy, Ninh Hề Nhi không suy nghĩ được gì nhiều, chỉ dựa vào cảm giác túm lấy cổ tay đối phương, dồn hết sức cắn thật mạnh!
Đối phương bị đau buông lỏng cô ra, cô hất mạnh gã ta rồi chạy về phía trước.
"Đừng hòng chạy!" Gã đàn ông gầm lên, tay chạm tới mũ áo khoác của Ninh Hề Nhi...
Nghìn cân treo sợi tóc!
Bộp...
Gã bị đạp bay ra ngoài!
Ninh Hề Nhi mất khống chế ngã về phía trước, ngay lúc cô tưởng mình chuẩn bị có một "nụ hôn thân mật" với mặt đất, thì thật không ngờ tiếp đón cô lại là một vòng tay rộng ấm áp...
Môi của cô hôn lên mặt đối phương!
Đối phương cứng người lại, lập tức đẩy cô ra!
Ngay lúc này, cầu dao điện bên trong nhà ma lại được gạt lên một lần nữa.
Ninh Hề Nhi dụi dụi mắt, cô muốn nhìn rõ xem người mình vô tình hôn phải rốt cuộc là ai...