Câu nói như vậy nghe thì có vẻ là nói đỡ cho Ninh Hề Nhi, nhưng thực tế chính là khẳng định chuyện Ninh Hề Nhi bị xâm hại!
Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay, sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Cô nhìn thẳng vào nữ sinh đang nói.
Cô ta mặc bộ đồng phục học sinh trắng tinh, gương mặt thanh tú xinh xắn, trên mũi có tàn nhang dày đặc, thoạt nhìn ngây thơ yếu đuối, như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay cô ta vậy.
"Thì ra Ninh Hề Nhi thật sự bị như vậy... Đ*ch, sao cô ta còn không biết ngại mà đến trường chứ?"
"Đê tiện thật đấy... Đồ dơ bẩn này làm sao xứng với cậu Kỷ được?"
"Trong ảnh thấy mấy tên đàn ông lận, mỗi tên một lần thì cô ta chẳng phải là bị..."
Các loại câu nói bịa đặt xôn xao khắp bốn phía, mọi người đều dùng cách nghĩ ác ý nhất để suy đoán, công kích Ninh Hề Nhi.
Mà hết thảy những chuyện này đều xuất phát từ một câu nói của Diệp Thiển Hạnh!
Ninh Hề Nhi lén nhìn Kỷ Dạ Bạch, đôi mắt như ngọc lưu ly tràn đầy nỗi bất an.
Hắn sẽ tin tưởng cô chứ?
"Này cô kia, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung được đâu!" Thành Du Nhiên chỉ trích một cách sắc bén: "Cô đừng nói hươu nói vượn! Con mắt nào của cô nhìn thấy hả? Đừng giả vờ giả vịt nữa! Hề Hề không cần sự thương hại của cô, bởi vì cậu ấy chẳng xảy ra chuyện gì cả! Cô câm miệng lại đi!"
Thực đúng là làm cô ấy tức chết mà, đứa con gái này sao có thể làm như vậy? Quá xấu xa!
Diệp Thiển Hạnh đáp: "Tôi, tôi chỉ có lòng tốt muốn an ủi cậu ấy thôi mà... Thành Du Nhiên, sao cậu có thể nói tôi như vậy?"
Dáng vẻ đáng thương của cô ta rất kích thích ý muốn bảo vệ của nam sinh, lập tức có người đứng ra lên tiếng: "Đúng đó, chúng tôi đều nhìn thấy rồi, rõ ràng là Diệp Thiển Hạnh đang quan tâm Ninh Hề Nhi! Đám nhà nghèo các người đừng không biết tốt xấu!"
Diệp Thiển Hạnh dùng ống tay áo tủi thân lau nước mắt, tại nơi người khác không nhìn thấy, ánh mắt cô ta thoáng hiện sự vui sướng.
Bây giờ Ninh Hề Nhi thân bại danh liệt, con ả dơ bẩn như cô ta làm sao xứng đôi với Kỷ Dạ Bạch được?
Sau đó chắc chắn Kỷ Dạ Bạch sẽ chất vấn cô ta, sỉ nhục cô ta, rồi hoàn toàn bỏ rơi cô ta!
Đám người vây xem bàn tán xôn xao, càng nói càng hưng phấn và kích động. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng thấu xương chậm rãi vang lên: "Nói đủ chưa?"
Tất cả mọi người đều im lặng!
Ở Mộc Anh, không có bất kỳ kẻ nào dám khiêu chiến uy nghiêm của Kỷ Dạ Bạch!
Hắn mạnh mẽ kéo Ninh Hề Nhi vào lòng mình, rồi nheo mắt nhìn Diệp Thiển Hạnh: "Chỉ dựa vào một tấm hình, làm sao cô dám kết luận Ninh Hề Nhi bị như vậy?"
Diệp Thiển Hạnh sững sờ, lắp ba lắp bắp nói: "Nhưng mà, nhưng mà trong hình..."
"Chẳng qua chỉ là ảnh ghép bừa, lừa học sinh tiểu học còn được, lẽ nào IQ của học sinh Mộc Anh còn không bằng học sinh tiểu học sao?"
Chỉ một câu nói đơn giản đã đánh đồng tất cả mọi người!
Ẩn ý là: Người thông minh ai mà chẳng nhận ra đây là âm mưu, chỉ có đám học sinh tiểu học mới tin là thật!
Lập tức có người bắt đầu dao động.
Gương mặt Diệp Thiển Hạnh thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng cô ta đã nhanh chóng che giấu, tiếp tục đóng vai đáng thương: "Tôi đâu có nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy bạn Ninh quá tội nghiệp mà thôi. Dù sao ai gặp phải loại chuyện dơ bẩn này đều sẽ đau khổ mà..."
"Dơ bẩn?" Kỷ Dạ Bạch đột nhiên lên giọng, khiến Diệp Thiển Hạnh toát mồ hôi lạnh. Cô ta sợ hãi nhìn Kỷ Dạ Bạch, cảm thấy người đàn ông này quá đáng sợ!
"Người phụ nữ của anh đây có trong sạch hay không, lẽ nào anh đây không thể chứng minh được?" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày: "Cô cảm thấy cô ấy dơ bẩn à? Vậy có phải cũng cảm thấy tôi bẩn? Ai cho cô cái gan đó!"