Thì ra cậu ấy lại quan tâm Cung Tu đến như thế.
Kỷ Dạ Bạch cúi xuống giấu đi vẻ mất mát trong ánh mắt của hắn, đến khi ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh như viên ngọc trai đen ấy đã ngập tràn băng giá.
Một bên khác, Ninh Hề Nhi dùng khăn quàng cổ giúp Cung Tu sơ cứu vết thương trước, giọng cô đầy áy náy, "Cám ơn, vừa rồi nếu không có cậu thì người bị thương chính là tôi…"
Kỷ Dạ Bạch nghe xong cả người cứng đờ tại chỗ.
"Cung Tu, đưa cậu ấy rời khỏi đây, tôi có vài chuyện cần xử lý." Một giọng nói lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào bỗng vang lên.
Cung Tu gật đầu rồi kéo Ninh Hề Nhi rời khỏi nhà kho.
Bên ngoài nhà kho, nhóm vệ sĩ của nhà họ Kỷ đã tới, bọn họ kéo toàn bộ đám đàn em vừa bị bốn người Kỷ Dạ Bạch đánh tơi bời hoa lá đi vào nhà kho.
"Cậu Kỷ! Một đám người đồng loạt cúi người cung kính chào Kỷ Dạ Bạch.
Anh Long đã bị đánh đến mức môi răng lẫn lộn, nhìn thấy cảnh này liền khiếp sợ toát mồ hôi lạnh.
Kỷ Dạ Bạch chọn một người đứng gần nhất, sau đó lạnh lùng hỏi, "Vừa rồi các người đã làm gì cậu ấy?"
Đám đàn em lén lút nhìn Anh Long, cả người run cầm cập lắc đầu, "Tôi… tôi không biết…"
"Thế à?" Hai chữ tưởng chừng rất nhẹ nhàng này lại có một sức ép vô hình khiến bọn họ không dám ngẩng đầu lên!
"Tôi nói! Tôi nói!" Tên đàn em vội khai đầu đuôi mọi chuyện cho hắn nghe, "Chị Kiều Kiều tát cho cô ấy một cái, rồi còn hắt nước lạnh nữa, sau đó Anh Long bảo bọn tôi ra ngoài, chuyện xảy ra sau nữa thì tôi thật sự không biết…"
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch ngày càng lạnh lẽo!
Cô gái mà anh nâng niu không nỡ chạm đến dù chỉ với một ngón tay, không ngờ lại bị đám người này sỉ nhục.
Khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm, hắn đi tới trước mặt Anh Long rồi mở miệng, "Này, Kiều ngốc, dừng tay đi!"
Kiều Nam Thành nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng đã dừng tay lại.
Kỷ Dạ Bạch cúi người nhìn Anh Long, giọng nói đầy mê hoặc vang lên, "Muốn tao buông tha cho mày không?"
Anh Long sợ hãi gật đầu lia lịa.
"Thế mày đi tát con đàn bà kia cho tao, đến khi nào tao hài lòng thì thôi."
Vừa nghe xong, Anh Long hơi ngẩn người nghi hoặc, sau đó dường như đã quyết tâm, hắn gian nan bò tới trước mặt Diệp Kiều Kiều, sau đó hung hăng tát lên mặt cô ả một cái!
Diệp Kiều Kiều nhìn Anh Long với vẻ mặt không thể tin nổi, cô ả nghẹn ngào khóc nấc, "Anh… anh đánh em ư?"
Rõ ràng cô ả luôn giúp đỡ gã, còn vì gã mà đâm Ninh Hề Nhi, nhưng giờ gã lại ra tay với cô ư?
Thoáng chốc cô ả đã bị đánh đến sắp ngất đi, Kỷ Dạ Bạch giơ tay lên, nhóm vệ sĩ lập tức đưa nước lạnh tới hắt lên người cô ta!
"Á!" Diệp Kiều Kiều hét một tiếng thảm thiết, cô ả bị hắt nước để tỉnh lại, sau đó tiếp tục bị Anh Long đánh.
Kỷ Dạ Bạch đứng khoanh tay, cao ngạo cúi đầu nhìn bọn họ, cả người hắn toát lên vẻ ngạo mạn, hờ hững cũng như ngang ngược, tựa như bậc đế vương nắm trong tay quyền sinh sát.
"Tụi mày dám đụng tới cô ấy, tao sẽ để cho tụi mày trả giá gấp trăm lần!"
Không ai dám lên tiếng.
Anh Long đánh đến mức tay phồng rộp lên, gã nở nụ cười nịnh nọt, "Cậu Kỷ, cậu đã hài lòng chưa ạ?"
Kỷ Dạ Bạch nhếch môi, "Hài lòng, tất nhiên là hài lòng."
"Thế có phải nên tha cho tôi rồi không?" Anh Long vui mừng ra mặt.
"Tôi hài lòng, nhưng có người chưa chắc đã hài lòng."
Anh Long không hiểu ý của Kỷ Dạ Bạch, đằng sau đột nhiên truyền tới giọng nói the thé như quỷ dữ của Diệp Kiều Kiều, "Tao liều mạng với mày!"
Phập!
Một dao đâm vào chân của Anh Long.
Anh Long thét lên một tiếng đầy đau đớn, Diệp Kiều Kiều cầm dao tiếp tục đâm vào người hắn.
Đám đàn em của Anh Long sợ hãi đến tái mặt, bọn chúng co cụm lại một góc hoảng sợ nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch.
Người đàn ông này quá đáng sợ…
Không ngờ hắn có thể khiến Diệp Kiều Kiều và Anh Long tự chém giết nhau….