"Ha ha…"
Một tiếng cười khẽ vang lên như lời phán quyết từ cõi Atula tối tăm khiến lòng người rét run.
Anh Long hung tợn nhìn Ninh Hề Nhi, "Con khốn đi*m chó lăng loàn! Đáng lẽ ra vừa rồi ông nên để tụi đàn em hiếp dâm tập thể mày…"
Câu nói này như dây dẫn lửa khiến thùng thuốc nổ nổ tung, gã đã chọc giận tất cả mọi người.
Một nam sinh mặc đồng phục màu đen chậm rãi bước tới trước mặt Anh Long, "Mày nói thêm một lần nữa xem!"
Khí thế của người đó vừa nặng nề lại lạnh giá như dòng sông băng ở Bắc Cực, có thể nghiền ép tất cả mọi thứ!
Anh Long rùng mình, nhưng vẫn cứng miệng nói, "Thằng chó nào chui ra đây. Còn dám uy hiếp ông đây à? Mày có biết bố tao là ai không?"
Nam sinh đẹp trai như tượng tạc kia bỗng nhếch khóe miệng, nở nụ cười lạnh, "Xem ra mày rất muốn biết chữ "chết" viết như thế nào!"
"Mày… mày… mày rốt cuộc là ai?" Anh Long bị khí thế toát ra từ người đó dồn ép đến mức không ngẩng đầu lên được, "Bố tao là…"
Đùng một tiếng!
Chiếc xe lăn bị một đôi chân dài đá văng sang một bên, Anh Long thảm hại nằm trên mặt đất, vết thương gãy xương chưa lành bị đụng tới khiến gã đau đớn tru tréo như heo bị chọc tiết.
"Dám động tới người của tao, tao sẽ để mày phải trả giá!"
Lời nói khí phách hùng hồn khiến cả phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kêu rên đau đớn của Anh Long đang nằm lăn lộn dưới đất.
Ninh Hề Nhi vẫn ngẩn ngơ tại chỗ.
Hắn kiêu ngạo như thế, ngang tàng như thế, cuồng vọng như thế, bạo lực như thế…
Góc nghiêng khuôn mặt với những đường nét tuyệt đẹp, đôi môi mím chặt và ánh mắt sắc bén như muốn giết người.
Là cậu ấy.
Cậu ấy đã đến thật rồi…
Kỷ Dạ Bạch…
Tầm mắt vừa chuyển, cô liền nhìn thấy ba người đang đứng đằng xa.
Cung Tu, Kiều Nam Thành, Ngôn Dịch Thâm…
Sao bọn họ cũng tới đây…
Cung Tu nhanh chóng đi tới bên cạnh Ninh Hề Nhi, sau đó lấy áo khoác lên người cô.
Kiều Nam Thành siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy lo lắng, miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Nụ cười trên khuôn mặt Ngôn Dịch Thâm đã bị vẻ lạnh lùng thay thế, nhìn Ninh Hề Nhi thảm hại như vậy, gã chỉ muốn đánh chết tên đàn ông kia!
"Á… Anh Long…" Một tiếng hét chói tai vang lên, Diệp Kiều Kiều lảo đảo chạy đến, sau đó nửa quỳ bên người Anh Long muốn đỡ hắn lên, "Anh Long, anh sao thế này?"
Anh Long vui mừng: "Kiều Kiều, mau gọi điện cho bố anh! Bảo ông ấy đến cứu anh đi! Nhanh lên!"
"Vâng… vâng…" Diệp Kiều Kiều run rẩy lấy điện thoại ra, Kỷ Dạ Bạch cũng không ngăn cản, chỉ nhìn cô ả với ánh mắt thương hại.
Điện thoại bên kia vừa bắt, Diệp Kiều Kiều đã vội vàng mở loa ngoài, Anh Long la hét khóc lóc, "Bố ơi, con bị tụi nó ăn hiếp, bố mau cho người đến đây đi!"
Bố của Anh Long trầm giọng nói, "Chúng là ai?" Dám động tới con của ông ta à, đúng là chán sống rồi!
"Này, các người là ai đấy, báo tên họ ra đi!" Anh Long vênh váo hất cằm với bốn người kia.
Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo mở miệng, "Kỷ Dạ Bạch, nhà họ Kỷ."
Cung Tu biếng nhác khoanh tay, "Cung Tu, nhà họ Cung."
Ngôn Dịch Thâm cười gian, háo hức muốn xem trò vui, "Ngôn Dịch Thâm, nhà họ Ngôn."
Chỉ có Kiều Nam Thành là không nói gì, chỉ cúi đầu như đang tìm gì đó.
"Con m* nó… Ninh Hề Nhi, mày bắt cá tới bốn tay, đúng là con đi*m dâm đãng!" Anh Long mắng vài tiếng rồi nói tiếp, "Bố, bố nghe thấy chưa? Mau cho người tới cứu con đi!"
Đầu bên kia điện thoại, giọng ông bố đã trở nên run rẩy, "Mày chọc phải người của nhà họ Cung, nhà họ Ngôn, còn cả nhà họ Kỷ nữa hả? Khốn nạn! Thằng nhóc khốn kiếp! Tao không có đứa con như mày, tự mày quỳ gối dập đầu xin lỗi người ta đi!"
Sau đó liền thẳng thừng cúp máy.
Cái… cái gì?
Anh Long đực mặt ra ngay tại chỗ.
Rốt cuộc gã đã chọc phải ai?