"Chúng ta có thể nói chuyện tâm tình để hiểu rõ nhau trước."
Do dự một lúc, Anh Long mới miễn cưỡng gật đầu, "Được, ông đây sẽ lãng mạn ngây thơ một lần, chơi trò yêu đương với em!"
Cuối cùng Ninh Hề Nhi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới phát hiện chân cô bị chuột rút, run rẩy không ngừng…
Cô cược thắng rồi, Anh Long vẫn kiêu căng ngạo mạn như trước đây, cô cố ý dùng kế khích tướng, quả nhiên gã đã trúng kế!
Bây giờ cô chỉ muốn kéo dài thêm thời gian.
Kỷ Dạ Bạch, cậu sẽ tới chứ?
Ánh nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn hòa lẫn với ánh chiều tà tạo thành cảnh tượng đẹp đến nao người.
Trận đấu bóng rổ đã kết thúc, tuy thắng nhưng Kỷ Dạ Bạch không hề cảm thấy vui một chút nào.
Hắn đeo chiếc ba lô trên lưng, mặt mày u ám đi tới bãi giữ xe.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, hắn vừa nhấn nghe thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói hơi run rẩy của Ninh Hề Nhi, "Anh đừng nói gì hết! Hãy nghe tôi nói!"
"…"
Trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ lạnh lùng!
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Dạ Bạch siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó.
Chết tiệt, rốt cuộc Ninh Hề Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Cuộc điện thoại vừa rồi chắc chắn là tín hiệu cầu cứu của cậu ấy!
Kỷ Dạ Bạch gọi đến một số khác, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, "Định vị vị trí chiếc điện thoại này cho tôi!"
"Vâng!"
Hắn sải bước đi như bay tới bãi giữ xe, vừa khởi động xe, bỗng có người gõ gõ cửa kính.
Cửa kính vừa hạ xuống, Kỷ Dạ Bạch híp mắt nói, "Cho tôi một lý do để cậu được toàn mạng đi!"
Cả người hắn toát lên vẻ lạnh lùng mạnh mẽ, không giận nhưng có uy của bậc đế vương.
Ngôn Dịch Thâm với mái tóc xoăn màu hạt dẻ cùng đôi mắt cong cong nhếch khóe miệng nói, "Cậu dùng quan hệ của nhà tôi để điều tra cái gì đó?"
Nhà họ Ngôn có một công ty công nghệ thông tin nổi tiếng cả thành phố Anh Đào.
"Không liên quan gì đến cậu!"
Ngôn Dịch Thâm cũng không cảm thấy bực mình khó chịu, gã tự lẩm bẩm, "Vài phút trước đó, Cung Tu dẫn Thành Du Nhiên, Kiều Nam Thành tới Hội học sinh kiểm tra camera để điều tra phương hướng Ninh Hề Nhi bị bắt đi. Đừng nói hai người đều điều tra cùng một chuyện nhé?"
Điện thoại bỗng rung lên báo tin nhắn tới, bên trên hiển thị một địa chỉ nào đó.
Kỷ Dạ Bạch lập tức đóng cửa xe, sau đó nhấn chân ga hết mức khiến chiếc xe vọt đi như tên rời cung.
Ngôn Dịch Thâm sờ sờ cằm, lại lẩm bẩm, "Mấy người các cậu ai có thể tìm thấy Ninh Hề Nhi trước đây, chậc chậc, xem ra mình cũng phải đi theo xem trò vui rồi!"
Tiện thể bỏ vài cục đá xuống giếng, ai bảo con nhóc ngốc nghếch Ninh Hề Nhi kia giúp bạn gửi thư tình cho gã làm gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng kiên nhẫn của Anh Long dần mất đi.
"Ông đây không có tâm tình muốn nói chuyện với em nữa! Mau lên, đến hầu hạ ông nào!"
Hắn kéo tóc của Ninh Hề Nhi, sau đó cười dâm đãng, "Quỳ xuống, ngậm lấy…"
Ninh Hề Nhi không chịu bị làm nhục, "Thả tôi ra…"
Nhưng Anh Long là người lăn lộn trong giới lưu manh, tuy bị gãy xương chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng lực tay vẫn rất đáng sợ, Ninh Hề Nhi dùng hết sức giãy giụa mà vẫn không thể vùng ra được.
Đột nhiên bên ngoài nhà kho vang lên tiếng đánh nhau ác liệt! Cùng với đó là tiếng la hét thảm thiết.
Anh Long ngẩn người, dường như ý thức được điều gì đó, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, "M* mày, con chó láo toét! Mày chơi ông à?"
Chỉ hai phút ngắn ngủi, đám đàn em bên ngoài của gã đã bị giải quyết sạch sẽ!
Cửa sắt bị đá văng, bốn người cao to vạm vỡ sóng vai bước vào như những vị thần trên đỉnh Olympus.
Đằng sau họ là ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà! Còn bên trong nhà kho tràn ngập sự u ám như muốn bao trùm bóng tối bao la!
Ánh sáng và bóng tối tựa như lằn ranh phân cách thiên đường và địa ngục.
Anh Long bất giác thả lỏng bàn tay đang nắm tóc Ninh Hề Nhi, sau đó run rẩy mắng một tiếng, "Con m* nó, mày có tới bốn thằng bạn trai à?"