Cô Liễu lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán: "Cậu... cậu Kỷ..."
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng lặp lại lần nữa: "Cô nói ai là rác rưởi?"
Đám học sinh lớp C đều kinh hãi, bầu không khí lập tức im ắng một cách kỳ dị. Có người dè dặt hỏi: "Tớ không hoa mắt đấy chứ? Đó, đó là Kỷ Dạ Bạch à?"
Cô Liễu cười gượng đáp: "Cậu Kỷ... đều, đều là hiểu nhầm thôi... Á"
Cô ta đột nhiên kêu lên thảm thiết, Kỷ Dạ Bạch bóp mạnh, bẻ gãy luôn cổ tay cô ta.
Cô Liễu đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, nhưng lại không dám nói gì, chỉ sợ đắc tội vị trước mắt này.
Lúc này mọi người đều đã nhận ra, Kỷ Dạ Bạch đang bảo vệ cho Ninh Hề Nhi!
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi..." Cô Liễu đau đớn van xin: "Cậu Kỷ, xin cậu hãy buông tay ra, tôi không dám nữa."
Kỷ Dạ Bạch ghét bỏ thả tay ra, quay đầu nhìn Ninh Hề Nhi: "Cậu muốn xử lý thế nào?"
Không ngờ con nhóc này lại có chuyện giấu hắn, không nói cho hắn biết là cô bị trường cũ đuổi học.
Ninh Hề Nhi trừng mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của cô Liễu: "Cô mắng tôi cũng không sao, nhưng... dựa vào đâu mà cô dám mắng mẹ tôi?"
Cô Liễu lắp ba lắp bắp nói: "Em, em Ninh, xin lỗi, cô không biết em là người của cậu Kỷ..."
Ninh Hề Nhi nghẹn lời.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, có đôi khi thế giới này rất thực tế, ban nãy cô giáo này vênh mặt hất hàm công kích cô, cô còn tưởng là do học lực của mình, không ngờ lại là vì... hoàn cảnh gia đình?
Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay nhỏ nhắn, Kỷ Dạ Bạch đứng bên cạnh có thể cảm giác được, nhóc con này nổi giận rồi!
"Tất cả mọi người, đi ra khỏi phòng học trong vòng ba mươi giây cho tôi!" Kỷ Dạ Bạch nhìn xung quanh một lượt, khí thế tỏa ra từ hắn tựa như trên người một vị vua cao quý, khiến người ta bất giác tuân theo.
Đám học sinh lớp C ỉu xỉu đi ra, Kỷ Dạ Bạch nhìn về phía Ninh Hề Nhi: "Tự cậu giải quyết đi, tôi canh cho!"
Ninh Hề Nhi mím môi, đẩy cô Liễu vào trong phòng học. Cô thong thả kéo hết rèm cửa sổ xuống, người bên ngoài căn bản không thể thấy được tình hình trong phòng, xôn xao bàn tán, suy đoán xem bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
"Không phải là cậu ta định đánh cô Liễu một trận đấy chứ?"
"Có thể lắm!"
"Nhưng hot boy Kỷ có quan hệ thế nào với cậu ta, vì sao lại giúp cậu ta nhỉ?"
"..."
Ba phút sau, cửa phòng học mở ra.
Cô Liễu mặt mày tái mét vừa ra khỏi phòng học đã vừa bò vừa chạy mất hút, Ninh Hề Nhi ung dung đi đằng sau.
Kỷ Dạ Bạch không hỏi gì cả, chỉ hơi nheo mắt, sau khi phán đoán Ninh Hề Nhi không chịu thiệt thòi gì bèn hất cằm: "Ai bảo cậu đến lớp này, theo tôi sang lớp S!"
Đám học sinh bị đuổi ra đứng hành lang sợ ngây người.
Lớp S đấy!
Đó là lớp tốt nhất trường cấp III Mộc Anh, giáo viên dạy học đều là những người có trình độ cao nhất trong nước, nếu không có xuất thân giàu sang hoặc thành tích xuất sắc thì không thể vào được.
Vào được lớp S chính là tượng trưng cho trí thông minh và tài phú đó!
Ninh Hề Nhi bị Kỷ Dạ Bạch kéo về phía lớp S, cô ra sức giãy giụa: "Cậu làm gì thế? Buông tôi ra!"
"Không buông."
"Kỷ Dạ Bạch, cậu chết chắc rồi! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!"
Ninh Hề Nhi vừa gào xong thì lập tức sững sờ.
Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy một nam sinh ngồi hàng cuối cùng đang lật cuốn truyện tranh. Nam sinh có mái tóc đen mềm mại, khóe miệng luôn trưng ra nụ cười khiến người khác khó mà đoán được tâm trạng. Nghe thấy tiếng động, nam sinh ngẩng đầu lên.
"Cung Tu..." Ninh Hề Nhi thì thào gọi ra tên người kia.
Kỷ Dạ Bạch mạnh mẽ bóp mặt cô sang hướng khác: "Ninh Hề, hãy nói cho tôi biết, vì sao cậu lại bị đuổi học? Nếu không tôi sẽ hôn cậu trước mặt gã này đấy. Cậu thích Cung Tu, đúng không?"