Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 42: C42: Chương 42




Bà bà kia còn đang mỉm cười. Nhắc đến cái này sắc mặt liền buồn rầu, giống như có một rắc rối rất lớn.

Cô kế bên nghe được mấy chữ " Làm mấy ngày liên tiếp", liền đi đến bên tai Lý Sở nhắc nhở:" Cái này là cơ hội, hỏi bà một chút, xem khẩu vị lão đầu nhà bà như thế nào"

Lý Sở kịp thời phản ứng, cười hỏi bà bà:" Như vậy sao, đúng thật là vất vả cho bà rồi, đại gia kia muốn ăn như thế nào a?"

" Ta nói cho ngươi biết " bà bà nghe lời y hỏi, sắc mặt có chút kích động, giống như ủy khuất đã lâu:" Hắn không phải chê ta nấu quá cay thì chính là quá mặn, luôn nói muốn ăn cái gì có chút chua mới tốt, ta cũng không phải đầu bếp, sao có thể hầu hạ tốt cái miệng kén ăn của hắn"

Nghe những lời này, trong lòng Lý Sở liền có ý tưởng, y đưa tay lấy cá trích trong tay bà bà, ôn hòa cười nói:" Thật đúng lúc, mấy năm qua ta có theo đầu bếp học mấy năm, ngài nói cá trích mang theo chút chua ngọt, vừa lúc ta làm, nếu được thì ta sẽ làm một phần cho ngài đem về cho lão nhân gia nếm thử"

Bà bà kia không quá tin tưởng nhìn y, cô liền nói:" Ngài đừng lo lắng, tay nghề nàng không tệ, nếu ngài không tin, đến lúc đó sẽ tặng cho ngài hai con cá trích.

Có lời nói của cô đảm bảo, bà bà mới yên tâm, dứt khoát không quan tâm nữa:" Được thôi, ta cũng tin tưởng ngươi, lão đầu nhà ta khó hầu hạ, nếu thật sự không hợp khẩu vị của hắn, mỗi ngày bà bà ta sẽ đến chỗ ngươi mua cá"

Cô không biết có được hay không, nhưng Lý Sở lại có chút thẹn thùng gãi đầu một cái, mỗi ngày mua cá đều được nhưng bây giờ y không muốn chỉ bán cá.

Lý Sở dẫn bà bà tiến vào phòng bếp ở sân sau, để cô ở lại trông coi quầy hàng. Nhân lúc không có ai mua, cô chạy tới quầy bánh ngọt đối diện, muốn mua một ít bánh ngọt về cho nàng.

Chủ quán của quầy bánh ngọt là một nam tử trung niên, tuổi không quá lớn, mái tóc đã bạc một nữa.

Cô đứng trước quầy hàng, vừa chọn bánh vừa hỏi:" Ngài bày quán ở đây chắc cũng nhiều năm rồi?"

Chủ quán là một người thành thật, nghe cô hỏi, chất phác cười có chút xấu hổ:" Đúng vậy a, đã mười năm, miễn cưỡng đủ ấm no, nuôi sống gia đình"

" Cũng coi là khá tốt rồi" cô nghe vậy vô cùng tán thành gật đầu, sau đó hỏi:" Tất cả bánh ngọt này đều là do tự ngài làm sao?"

Đột nhiên nghe tới vấn đề này, trên mặt chủ quán trung niên kia liền hiện lên tiếc hận đau khổ, nhưng rất nhanh lại bị hắn che giấu đi, hắn cười nhẹ nhõm:" Ta không có làm, là vợ ta làm, những cái bánh ngọt này đều do nàng làm"


Cô hiểu rõ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô lại bóng gió hỏi vài câu, chủ quán không chỉ trung thực mà còn vô cùng nhiệt tình, nghe cô hỏi cũng không chút keo kiệt mà trả lời hết những câu hỏi của cô.

Thế là diễn ra một cuộc trò chuyện, cô cũng biết rõ tình hình trong nhà chủ quán, chủ quán họ Ngô, ở thôn kế bên làm nông, cưới về một người vợ làm bánh ngọt, về sau liền mở một quầy bày bán ở trên trấn, đáng tiếc thân thể vợ hắn không tốt, phải uống thuốc lâu dài, tiền bán bánh ngọt đều dùng lên trên người vợ hắn, quả thực là vô không đủ ra. Cộng thêm tuổi hắn cũng đã lớn, thân thể cũng bắt đầu không tốt, huống chi trong nhà còn một lão nương mắt bị mù cùng một đứa con trai chưa có vợ.

Điều kiện mấy năm nay của gia đình ngày càng kém, nhưng mà chỗ cần dùng tiền thì lại càng nhiều, cả nhà liền dựa vào việc bán bánh ngọt của vợ hắn.

Cô cũng không có nói thêm gì, mua một túi lớn bánh ngọt liền trở về, dù sao việc của nhà khác cô nghe một chút thôi.

Trong phòng, Lý Sở dựa theo yêu cầu của bà bà làm ra món canh chua cá trích, còn cố ý lấy một cái hộp cho bà bà đựng thức ăn:" Bà bà, món ăn này ngài mang về nếm thử, không được thì ngài đến đây đổi hai con cá trích mới trở về"

Bà bà kia vội vàng xua tay, bưng hộp đồ ăn đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói:" Đại muội tử, ta tin ngươi, ngửi thấy mùi vị này ta cảm thấy ăn rất ngon"

Lý Sở cười không nói, nếu thật sự là có thể hợp khẩu vị cũng coi như không tồi.

Chờ đến khi bà bà rời đi, cô ở bên kia cũng đã thu dọn xong quầy cá trước cửa của Lý gia, cô chuẩn bị đi về nhà.

" Ngươi nói chiêu này có được không?" Lý Sở giúp đỡ cùng thu dọn, ngoài miệng không chắc chắn hỏi cô.

Cô cũng không ngẩng đầu:" Không biết"

Cô cũng không phải cố ý đả kích Lý Sở, rốt cuộc thì việc này cũng không phải nhỏ, làm dâu trăm họ, hơn nữa trấn này cũng không thiếu quán cơm, lúc trước các cô nhất định sẽ không chiếm được những cái kia, nhưng trước tiên có thể đi từng bước, làm đến nơi đến chốt, từ từ tích lũy.

" Được rồi, ta đi về trước" Cô cũng không nghĩ quá nhiều hơi mệt mỏi nói, nhìn Lý Sở uể oải trấn an nói:" Trước tiên chúng ta có thể sửa lại quầy hàng lại, huống hồ chúng ta không thiếu nguyên liệu nấu ăn"

Nghe được lời này, ánh mắt Lý Sở sáng ngời, nhanh miệng mà nói tiếp câu chuyện:" Đúng đúng đúng, trước tiên chúng ta nên sửa sang lại bề ngoài quán"

Vì thế hai người hợp ý nhau, đối với nhà chính trống rỗng của y nên cẩn thận cân nhắc, mở quán cơm sao, tất nhiên phải có chỗ ngồi ăn cơm cùng chỗ nấu cơm.


Bàn ghế có thể giải quyết tốt, dù sao cô cũng đã có tay nghề sẵn, tuy rằng phần lớn thời gian đều dùng làm một ít dụng cụ đánh bắt cá, nhưng cô cũng đã học qua.

Việc cấp bách là giải quyết vấn đề nguyên vật liệu.

Về đến nhà, cô dùng xong cơm trưa liền mang theo dao đi rừng trúc sau núi, nhân tiện còn thuê một chiếc xe bò trong thôn, đánh xe bò đến bên ngoài cánh rừng, cô còn dẫn theo Tứ Bảo cùng đi vào cánh rừng.

Sau núi vẫn như cũ, núi đồi khắp nơi cây cối xanh um tươi tốt.

Đi vào trong rừng, ánh mặt trời bị trúc xanh che mất, chỉ còn lại vài tia nắng tinh tế xuyên qua, toàn bộ rừng trúc có độ ấm hơn so với bên ngoài, thân thể nàng so với mấy ngày trước đã tốt hơn một chút, cô sợ nàng ở đây bị lạnh, liền tìm chỗ trống trải cho nàng ngồi.

Tứ Bảo ôm bánh ngọt cô mua cho, ngoan ngoãn ngồi trên lớp lá trúc dày trên mặt đất chờ cô.

Sợ nàng chạy lung tung, cô cũng không cách xa nàng, liền ở bên cạnh chọn mấy cây trưởng thành tốt, cầm dao bắt đầu chém.

Âm thanh chém trúc có chút lớn, ánh mắt nàng ở trên người cô, có chút sợ hãi, đầu đi theo hành động cô chặt cây mà run rẩy, bánh ngọt trong tay cũng quên ăn.

Chém ngã một cây, cô hơi hạ tay xuống, quay đầu thấy Tứ Bảo ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, liền trêu nàng:" Làm sao vậy? Ngươi cũng muốn chặt sao?"

" Mới không cần đâu" Nàng không chút nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt, sau đó nàng lại nhíu lông mày, mũi nhỏ tinh xảo cũng nhăn lại, lẩm bẩm nói với cô:" Ồn ào"

" Ồn ào?"

Cô nhìn cây trúc ngã trên mặt đất, lại nhìn nàng dưới đất, bỗng nhiên nổi lên tâm tư, đi lên trước kéo nàng, dẫn đến một cây trúc ở trước mặt, lại đem dao trong tay cho nàng cầm.

" Cầm chắc"


Tứ Bảo đành phải đem bánh ngọt trong tay chưa ăn xong tất cả nhét vào trong miệng, hai tay cố sức ôm dao nặng trĩu kia, không tình nguyện hỏi:" Làm gì nha"

" Ngươi cầm chắc là được" Cô không trả lời, nắm tay nàng, giơ hai tay nàng lên, đột nhiên chém vào gốc cây trúc:" Dạy ngươi"

Động tác quá mức bất ngờ, nàng hoàn toàn làm theo động tác của cô, lưỡi dao nặng nề chém vào cây trúc, phát ra một tiếng va chạm nặng nề, trong nháy mắt nàng phục hồi tinh thần liền khóc lên.

" Oa oa oa, đau!"

Cô bị nàng làm hoảng sợ, vội buông nàng ra, rút dao trong tay ra, cầm bàn tay nàng:" Làm đau sao?"

Nàng vô cùng ủy khuất, tay nàng mở ra, quả thực là đau muốn chết, cái dao kia nặng như vậy, cô còn dùng sức, sợ là muốn làm nàng đau chết đi.

" Tay đau muốn chết"

" Đau chỗ nào, ta nhìn xem" Xác thực cô bị dáng vẻ này của nàng dọa sợ, vội vàng cầm tay nàng kiểm tra một chút.

Lòng bàn tay trắng nõn bây giờ đỏ một mảng lớn, vị trí đỏ càng đỏ thêm, có chút sưng lên.

Lần này cô mới kịp phản ứng, chính mình quá hồ đồ, thật sự xem nhẹ Tứ Bảo đã sống như thế nào, da thịt non mịn; dao kia nặng, cô còn dùng sức lớn, đôi tay này cũng là toàn là thịt, không bị thương mới lạ.

Cô có chút đau lòng cầm bàn tay nàng, đặt bên miệng thổi thổi, còn tiến lên hôn môi nàng, an ủi nói:" Là ta không tốt, ta thổi cho ngươi liền hết đau"

Nước mắt nàng còn treo trên lông mi cong vút, muốn rơi lại không rơi, hừ nhẹ với cô một tiếng, cũng không so đo với cô nữa.

Chỉ là đến lúc cô đút nàng uống nước, lại giang tay lấy đồ vật trong ống tay áo cô. Thoáng nhìn động tác của nàng, cô cũng giả bộ như không thấy, cô giơ ấm nước lên uống.

Trong ống tay áo cô từ trước đến nay đều để đồ ăn vặt, giống như vừa rồi Tứ Bảo vừa mới lấy bánh ngọt từ trong tay áo cô ra; đây là vì nàng mà tạo ra thói quen nhỏ này, mỗi lần cùng Tứ Bảo đi ra cửa đều mang theo một ít, lấy thêm đồ đựng thì càng phiền phức, nên cô liền đặt vào ống tay áo của mình, mà Tứ Bảo cũng biết nơi để, mỗi khi muốn ăn liền đi lại ống tay áo cô lấy.

Thấy nàng cầm bánh ngọt ăn vô cùng vui sướng, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, cô mở miệng hỏi nàng:" Tứ Bảo, ta học làm bánh ngọt cho nàng ăn được không?"

" Ân?"


Động tác nàng ăn bánh ngọt chậm lại, khó hiểu nhìn cô, một chút sau liền hiểu ý câu nói cô vừa nói.

" Ngươi học, làm đường bánh, cho ta ăn?"

Cô không ý kiến gật đầu, thấy nàng thích ăn, đột nhiên nhớ tới chủ quán bánh ngọt kia, hẳn là có thể đi học?

" Chờ ta học xong, đến lúc đó Tứ Bảo muốn ăn nhiều hay ít ta sẽ liền làm"

Điều này tựa hồ có dụ dỗ rất lớn với nàng, dù sao cô cảm thấy nàng sẽ không từ chối bánh ngọt đến miệng.

Tứ Bảo bày ra bộ dáng nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng nàng đã ngủ rồi, lúc này nàng mới chậm rãi mở miệng:" Tứ Bảo muốn học"

Lời này vừa nói ra, cô còn tưởng mình nghe nhầm, vội vàng hỏi lại:" Tứ Bảo muốn học cái gì?"

" Làm bánh ngọt"

Tứ Bảo nghiêng đầu nhìn cô kêu lên, nói xong liền ngượng ngùng le lưỡi, cúi đầu nhào vào lòng ngực cô.

Cô thuận thế ôm nàng, trong lòng có suy tính mới lời nói nàng mới nói ra, nếu để Tứ Bảo đi học, cũng không phải không được, còn có chút thích hợp.

" Ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi xem có được không?"

Đương nhiên nàng sẽ gật đầu đồng ý.

Còn thời gian cô cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, nhân lúc trời còn sớm, chém thêm vài cây trúc, sau đó xử lý gọn gàng đem đến xe bò bên ngoài rừng.

Chỉ có một chiếc xe bò, cô phải thuê thêm một chiếc nữa cùng với hai xa phu, tiện thể dặn dò hai người họ đem trúc đưa đến nhà Lý Sở ở trên trấn.

Bận rộn cả một buổi chiều, mới có một chút thời gian ra biển, trên mặt biển gió hơi lớn, cô không dám cách bờ quá xa, sợ trời chuyển gió, trời mưa nước lên, sóng biển càng lớn thêm, nguy hiểm thêm vài phần, cô không cần thiết vì vật ngoài thân mà mạo hiểm tính mạng.

Sắc trời cũng rất nhanh tối xuống.