Lần trước, Dư Nhị Bảo bị cô đả thương, bây giờ đã gần khỏi hết, Nhị Bảo đi từ trong phòng ra thấy cô, sắc mặt âm trầm liền trở nên khó coi, xoay người muốn chuẩn bị trở về phòng, lại vừa khéo đụng trúng Dư lão hán.
" Ngươi thằng nhãi ranh, thấy quỷ, muốn đâm chết cha ngươi sao?"
Dư lão hán che cái mũi bị đâm đau, chỉ vào Nhị Bảo thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mắng, ông đối với đứa con thứ hai này vô cùng thất vọng, nghĩ ra những chủ ý ngu ngốc đó thì không nói, còn làm cho ông bị đánh thành bộ dạng kia, chính mình còn không thể có con, thật là được việc thì ít mà hư việc thì nhiều.
Dư Nhị Bảo đứng tại chỗ bị ông không lưu tình chửi bới, mặt rũ xuống đầy âm u, một đôi mắt sưng to đỏ lên một mảng, hai tay rũ bên hông nắm chặt thành quyền.
Dư lão hán còn đang câm giận nói, đột nhiên Nhị Bảo ngẩng đầu lên, ông bị hắn làm cho khiếp sợ, thanh âm đều ngăn không được rung rẩy.
" Ngươi, bộ dáng trừng mắt này với lão tử làm cái gì?"
Nhị Bảo lại không hề quan tâm ông, lướt qua trực tiếp đi về phòng.
Ông bị hắn làm rơi mặt mũi, cũng chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu không dám đuổi theo.
Những người khác trong nhà chứng kiến một màn khôi hài này cũng không có một người tiến lên can ngăn, mọi người chỉ ngơ ngác nhìn, chờ trò khôi hài này kết thúc, mọi người giống như không có việc gì tiếp tục bận rộn việc của mình.
Cô nghĩ đến cũng biết vì sao vừa rồi Nhị Bảo có phản ứng như vậy, trầm mặc không nói, Tứ Bảo có chút sợ hãi ngồi xuống cạnh cô, tay nhỏ nắm chặt cánh tay cô, sợ hãi tránh bên cạnh cô nhỏ giọng nói:" Hắn thật đáng sợ, lần trước đánh ngươi"
" Không sợ" Cô giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng, thấp giọng trấn an:" Không có việc gì, hắn sẽ không đánh chúng ta nữa đâu"
Ông vừa tiến vào không coi ai ra gì ngồi xuống, chọn cái ghế cách xa cô mà ngồi, lấy lòng cười nói:" Hôm nay Giang Nhị có muốn cho ta mặt mũi cùng uống mấy chén được không?"
Từ trước đến nay cô không thích uống rượu, nghe vậy liền trực tiếp xua tay cự tuyệt, Ông bị cự tuyệt cũng không giận, tự mình cầm chén rượu uống một ly, dù sao ông cũng nhìn được, ông không thể chọc vào cô, mình đã lớn tuổi, cô thì có tiền có bản lĩnh, cùng cô đối nghịch đối với ông cũng không có nửa phần tốt.
Lúc đầu, nàng thấy Dư lão hán dễ nói chuyện như vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, chọc cho ông tức giận trừng mắt nhìn đứa con gái ngốc của mình.
Lúc này, nàng lập tức quay đầu không hề nhìn ông, chờ cô gắp thức ăn cho mình.
Đại Bảo dẫn theo Tứ Liên cùng ngồi xuống, Ngũ Nha còn đang di chuyển lung tung, bị bà nhéo một cái, kéo ngồi xuống bên cạnh nàng, còn bà thì ngồi kế Ngũ Nha, bắt đầu ăn cơm.
Ngũ Nha ngồi kế Tứ Bảo cả người đều không được tự nhiên, nắm chặt đôi đũa trúc nửa ngày cũng không vươn ra gấp đồ ăn. Nhưng cố tình hôm nay trên bàn toàn là những món thường ngày khó ăn được.
Những người khác đều tự mình ăn, căn bản không ai quan tâm Ngũ Nha. Tứ Bảo ăn những món cô gắp, nhìn Ngũ Nha bên cạnh đã ăn hết cơm mà không dùng đồ ăn, nghĩ nghĩ liền dùng muỗng lấy khối thịt trong chén nàng cho Ngũ Nha,
Bên kia cô thấy được, cũng không nói gì, như có như không nhìn Ngũ Nha gầy ốm kia, lại gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén nàng.
Trong chén thêm một miếng thịt làm Ngũ Nha thụ sủng nhược kinh nhìn nàng, đột nhiên đỏ mắt, lắp bắp nói:" Cảm, cảm ơn tỷ tỷ"
Vô cùng hiếm lạ, nàng chưa bao giờ nghe chính miệng Ngũ Nha gọi mình là tỷ tỷ, không ngờ hôm nay cho nó một miếng thịt liền có thể hé miệng gọi nàng là tỷ tỷ.
Bà ở bên cạnh Ngũ Nha, đương nhiên cũng sẽ thấy màn này, cũng không biết nói gì, liền dùng khuỷu tay chọt Ngũ Nha.
Ngũ Nha ôm chén, có chút xấu hổ tiếp tục nói với nàng:" Thực xin lỗi, tỷ, lúc trước làm những việc kia đều là ta không đúng, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?"
Nàng còn đang ăn, nhưng thật ra cô cạnh nàng đã ngừng đũa, mang theo một chút dò xét đánh giá Ngũ Nha hôm nay phá lệ an tĩnh, tuy rằng cô không quá hiểu rõ Ngũ Nha đã làm những việc gì với nàng, nhưng nhìn bộ dáng nhỏ Tứ Bảo đang là ngạo kiều, thì đoán chừng cũng không làm ít việc hại nàng.
Đem đồ ăn trong miệng nhỏ nhai kỹ rồi nuốt xuống, nàng lại bưng chén trà cô vừa rót uống một ngụm, sau đó thỏa mản nheo mắt, cuối cùng nhỏ giọng với Ngũ Nha "Nga" một tiếng.
Gương mặt Ngũ Nha vốn đang hông hồng lập tức liền trắng bệch, giống như muốn nói cái gì nhưng bị bà ngồi kế bên đè lại, rốt cuộc là ôm chén an tĩnh ngồi ăn cơm.
Thái độ của nàng cực kỳ dễ đoán, ít nhất cô biết, tuy rằng nàng không biểu đạt rõ cái gì, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, người khác đối với nàng thế nào thì đều nhớ rõ, nhưng nàng sẽ vì một câu xin lỗi của Ngũ Nha mà tha thứ sao? Kỳ thực sẽ không, nhiều lắm chính là không chán ghét nó, rốt cuộc vẫn là một cô nương dễ mềm lòng.
Nhưng nếu đổi lại là những người thì sao? có thể yên tĩnh cùng người tính kế mình ngồi ăn cơm chung một bàn sao? Đáp án không cần nói cũng biết.
Một bữa cơm chiều an tĩnh cứ thế trôi qua, cô như cũ đang chuẩn bị dẫn nàng trở về, bà cũng biết ý tứ của cô nên cũng không giữ lại, trước sau như một nói với Tứ Bảo vài câu rồi cũng nhanh chóng cho các nàng trờ về.
Chị biết các nàng sẽ trở về, cho nên để cửa, còn mình thì dẫn Giang Thượng trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời tiết chuyển lạnh, đêm nay cô không tính cho nàng tắm rửa, tùy tiện lau qua nước ấm liền dẫn nàng lên giường nghỉ ngơi. Đầu buổi tối còn ổn, đến nửa đêm cô bị nàng làm cho tỉnh. cũng không biết là ban ngày ăn đồ ăn nhiều dầu muối hay như thế nào, mà nửa đêm nàng ho khan không ngừng.
Nàng còn đang mơ màng ngủ, cuộn ở trong chăn ho đến run người, cô xuống giường rót một chút nước ấm đặt ở bên cạnh, sờ sờ trán nàng, xác nhận không có phát sốt, lại không yên tâm đi lấy một cái khăn trong tủ quần áo ra.
Sờ phía sau lưng nàng, quả nhiên là đầy mồ hôi, quần áo cũng bị thấm ướt, cô dùng khăn lau lưng nàng, lại lấy một cái đặt ở sau lưng nàng cho không thấm ướt áo. Làm xong mới nửa ôm nàng lên, đút nàng uống nước ấm, lúc này mới ngừng ho khan.
Cả một đêm cô cũng không thể ngủ, thường thường xem tình huống của nàng, giúp nàng lau mồ hôi, đút nước.
Còn chưa tới sáng cô liền dậy, Giang Thượng cách vách sáng sớm có chút ầm ĩ, chị ôm người ở nhà chính dỗ, nhìn thấy cô dậy, liền hỏi:" Tối hôm qua làm sao mà Tứ Bảo ho nhiều như vậy?"
" Có lẽ là tối hôm qua bị nhiễm lạnh, tỷ giúp ta nhìn một lát, ta còn phải ra biển" Cô vừa mang giày vừa đi ra ngoài:" Chờ giữa trưa ta đi lên trấn mang mấy than thuốc về, xem ra Tiểu Thượng cũng bị nhiễm lạnh rồi"
Chị vỗ vỗ Giang Thượng đang uể oải trong ngực, gật đầu:" Cũng tốt, vậy ngươi nhớ chú ý mình một chút"
" Được"
Hôm nay cô không đi bộ, mà dùng xe ngựa, đem lưới giăng ở trong biển thu lên hết, ngồi trên thuyền bận rộn cả nửa ngày thu vài sọt cá, ngay sau đó lập tức vội vàng đánh xe ngựa lên trấn.
Trên trấn Lý Sở đã sớm mở cửa, bởi vì khoảng thời gian trước cô không đi ra biển, y chỉ có thể thu mua cá từ bên ngoài bán lại, nhưng giá tiền người khác lại cao, hôm nay thấy cô tới, cả người đều như nở hoa.
" Ai da, Giang Nhị tốt của ta, ngươi xem như đã nhớ tới chức vụ của mình a, ngươi có biết khoảng thời gian trước ta mua hàng của người khác mà kiếm ít đi bao nhiêu tiền không?"
Cô không quan tâm, đem mấy sọt cá trên xe ngựa xuống, ngữ khí bình đạm:" Ngươi biết đó, lần trước vì chuyện của ta, toàn bộ gia sản đều đổ vào"
Tuy rằng tiền kia bị chị trả lại đến tay nàng, nhưng rốt cuộc cũng không phải của cô, cho nên cô chính là không có tiền.
Sắc mặt y rũ xuống, thật là vận số năm nay không may mắn, hai quỷ nghèo kết nhóm làm buôn bán, khi nào mới có thể kiếm số tiền lớn a!
" Được rồi, gần đây ta cũng không cần dùng tiền" Cô thấy y như vậy liền biết suy nghĩ y nghĩ gì:" Trong khoảng thời gian này thời tiết chuyển lạnh, lại qua kỳ nghỉ cá, đừng lo lắng không có hàng"
Lý Sở gật đầu, khoảng thời gian trước xác thực là thời gian nghỉ cá, cho nên những người đánh cá mới có thể nâng giá lên, nhưng y cảm thấy chỉ dựa vào một mình cô đánh bắt cá là không đủ.
" Hiện tại sinh ý không tốt lắm, đơn bán cá nói căn bản là không kiếm được nhiều tiền, nhưng gần đây ta phát hiện rau dưa vô cùng hút hàng, so với trước còn đắt hơn"
Nghe y nói, cô nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, đơn giản chính là thời tiết chuyển lạnh, tới thời điểm đổi mùa, mấy thứ như rau dưa đều không tốt lắm, huống chi trên trấn không giống với trong thôn, căn bản không có chỗ trồng rau; đồ ăn buôn bán phần lớn đều ở trong thôn đưa tới, thời tiết chuyển lạnh đồ ăn thu hoạch không tốt, đơn giản liền không đưa lên trấn, lúc này mới dẫn tới rau dưa hút hàng.
Cô trong lòng tính toán, nghĩ tới cái gì, liền nói:" Tỷ ta còn cất giữ nhiều củ sen, ngày mai ta mang lại đây, xem có người mua hay không"
Lý Sở đương nhiên không cự tuyệt, chỉ nói:" Ta đây cho ngươi tiền vẫn là nên đưa tiền cho tỷ ngươi?"
" Có thể bán ra rồi nói sau" Cô đáp lời y, liếc mắt một cái:" Tỷ ta thiếu mấy đồng tiền của ngươi? Những củ sen đó đều là nàng bán dư để lại"
Cô không nói sai, mấy tháng trước, tỷ cô mướn người đào toàn bộ củ sen trong hồ lên, lại chuyển lên trên trấn tìm người bán tất cả ra ngoài; còn ở trong nhà chỉ lưu trữ một ít để ăn, lúc này cô mới nghĩ lấy ra bán.
Lý Sở ngượng ngùng gãi đầu, làm sao y quên cái gì cũng cho Giang Thục Vân, thật đáng là hổ thẹn.
Cô mặc kệ y, đi đến y quán, tìm đại phu nói rõ ràng bệnh tình sau đó bóc mấy than thuốc liền trở về.
Nhưng trong nhà lại có chuyện, Tứ Bảo giữ ở cửa, thấy cô trở về, vội vàng chạy lên, vẻ mặt mang theo kinh hoảng:" Mau, Giang Thượng khó chịu"
Cô nghe lời này liền vội vàng vào nhà, trong phòng chị nôn nóng ôm Giang Thượng vào lòng, Giang thượng khóc không ngừng, trên mặt đất còn dấu vết nàng ói.
" Ta cho rằng nàng bị lạnh, liền dỗ ngủ sẽ hết, kết quả ngủ dậy liền bắt đầu nóng lên"
Tuy rằng sốt ruột, nhưng chị vẫn giữ được lý trí, thấy cô trở về vội vàng nói rõ cho cô nghe, cô cũng mơ hồ, than thuốc trong tay còn chưa kịp buông đã dẫn toàn bộ người chạy lên trấn.
Một lần nữa tới y quán, đại phu kia giống như nhận ra cô, hòa ái cười cười với cô, thuận tay tiếp nhận hài tử trong tay chị, chỉ là nhìn liền nói:" Không cần hoảng sợ, chỉ là bị phong hàn bình thường thôi, bất quá hài tử còn nhỏ thân thể yếu, tình huống liền có chút nghiêm trọng, hơn nữa tiểu hài tử sẽ không có kiên nhẫn, một chút không thoải mái đều sẽ làm lớn lên"
" Không cần quá lo lắng" Đại phu râu hoa râm, cả người trầm ổn nói, lại nhìn về phía Tứ Bảo nói:" Này là tiểu cô nương cũng còn bênh đi?
Cô đã thả tâm xuống đáp:" Đúng vậy, vốn dĩ là giúp nàng bóc vài than thuốc"
" Ha ha ha" Đại phu kia nhẹ giọng cười nói:" Không sao không sao, ở chỗ ta có sắc thuốc uống"
Nói xong liền gọi một thiếu niên không lớn tuổi, dặn dò hắn đi ra sau sắc thuốc.
Tiểu thiếu niên kia tuy không lớn nhưng tay chân nhanh nhẹn, không qua bao lâu liền bưng hai chén thuốc tới đây.
Giang Thượng tuổi nhỏ, uống thuốc là một chuyện phiền toái, chị cầm muỗng nhỏ từng muỗng đút, nhưng chén thuốc quá đắng mới vào miệng đã bị phun ra, một ngụm cũng không uống vào.
Tứ Bảo liền càng không phải nói, tuy tuổi lớn hơn Giang Thượng nhưng tính nết đã không thể so với Giang Thượng, cô một tay bưng chén một tay đút nàng, nàng đắng đến thiếu chút nữa đã lật chén thuốc đi.