Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 23: Chương 23





Giọng nói lạnh lùng của cô vang bên tai nàng, mang theo một ít đe dọa, ý đồ hù dọa Tứ Bảo.
Nhưng nàng vẫn mặc kệ những cái đó, nàng đỏ mặt, dùng sức đem tay cô cô rút ra, trực tiếp sử dụng đôi tay, lôi kéo quần áo trên vai cô, dùng sức đề bò lên.
Cánh tay ôm nàng vốn phải dùng chút sức, thấy được nàng chống cự như vậy, vẫn nhịn không được giảm vài phần lực đạo, đơn giản để tay thả lỏng bên hông nàng để nàng có thể trèo lên người mình.
“ Đừng, đừng nước” Tứ Bảo ôm cổ cô, đầu dán ở bên cổ, hai cái đùi kẹp bên hông cô, liều mạng bám trên người cô.
Cô thuận thế ôm nàng như bé con, còn thập phần tri kỷ vỗ nhẹ lưng nàng, thay đổi ngữ khí cứng rắn nói:“ Tốt tốt tốt, không chạm vào nước là được, thật không biết sao lá gan lại nhỏ như vậy.”
Nói xong liền ôm ngươi trực tiếp đi vào bờ cát, nhặt xiên bắt cá và sọt trên mặt đất lên, cô mang theo nàng trở về nhà.
Về đến nhà, cô tiện tay đem người buông xuống, Tứ Bảo còn có chút chưa phục hồi tinh thần lại, có chút thất thần đứng trên mặt đất, chân nhỏ không mang giày dính đầy cát mịn, ngón chân còn không an phận giật giật.
Cô cũng không quan tâm nàng, tự mình cầm sọt cá đi đến bên cạnh phòng bếp, từ trong lu múc ra một thùng nước giếng sạch, bắt đầu xử lý cá.
Tứ Bảo ngượng ngùng đi theo sau cô, nhìn động tác của cô thuần thục mổ bụng cá, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Đem mấy con cá xử lý sạch sẽ, cô nhìn Tứ Bảo đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, duỗi chân đá đá mông nàng, lấy chậu gỗ múc một chậu nước, ý bảo nàng vươn tay ra.
“ Rửa tay”
Tứ Bảo nghe lời vươn tay đã sờ con cá ra, đưa tới trước mặt cô, vô tội nhìn cô, chờ cô giúp nàng rửa tay.
Nhưng cô chỉ đem chậu gỗ kia để lên giá gỗ, không khách khí nói:“ Duỗi tay cho ta làm gì, tự mình rửa”
Tứ Bảo ngẩn người nhìn cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, tự mình rửa tay.
Cô đứng bên cạnh nhìn nàng chậm rãi rửa tay, không khỏi thở dài, lại nói đến thì những thứ bẩn thỉu trên tay nàng đã sớm cọ sạch trên người mình rồi.
Đem củi nhét vào bếp, cô giơ mồi lửa châm một chút liền làm lửa cháy lên, ánh lửa cam hồng chiếu vào gương mặt lạnh lùng của cô, làm tăng thêm một tia ấm áp.
Nàng rửa tay sạch sẽ xong vẫn như cũ cứ ngốc ngốc đi theo bên người cô, không nói một lời.


Có thể là mặt trời đang dần dần ngã về tây, nên nhiệt độ không khí bắt đầu hạ xuống, chân nàng không mang giày nên nhịn không được đá đá chân, còn dùng chân mình đào ra hai cái hố nhỏ trên mặt cát, lấy cát che chân mình lại.
Bởi vì ngồi trước bếp lửa, vốn không cảm giác được biến hóa nhiệt độ của không khí, còn ở đó đang nấu cơm, nhưng cô vẫn thấy được động tác Tứ Bảo lặng lẽ dùng cát che chân nàng lại.
Theo sau, dư quang cô liếc mắt thì đã thấy không trung chỉ còn tàn mây, lúc này mới dừng động tác trên tay lại, dẫn nàng đi vào trong nhà.

“ Tự mình lau chân sạch sẽ, rồi mang giày vào” Ngữ khí cô lạnh lùng, giúp nàng lấy giày đặt ở kế bên, lại thay nàng lấy một cái khăn ướt sạch sẽ, sau đó cô ngồi bên cạnh tự mình mang giày vào.
Chờ đến khi mang giày xong, cô lại phát hiện nàng còn cầm khăn nhìn cô, cái này làm cô có chút bực bội, ngữ khí không tốt mở miệng nói:“ Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Mấy chữ ngắn ngủi, tuy rằng giọng nói không lớn nhưng trong giọng mang theo một chút không kiên nhẫn, liền làm Tứ Bảo sợ hãi tới đỏ hốc mắt.
Tứ Bảo nắm khăn ướt kia, ngơ ngác nhìn cô, trong mắt từng chút dâng lên bọt nước, nhưng nàng đưa tay dùng sức lau đôi mắt chịu đựng không khóc, có chút yếu đuối nhỏ giọng nói với cô:“ Ngươi đừng, đừng hung nha”
Bộ dáng nhỏ vô cùng đáng thương, nếu là đặt ở trước đây, khẳng định cô liền thua trận, nhưng hôm nay, mặt cô vẫn như cũ không đổi sắc nhìn nàng, cố nén không mở miệng dỗ nàng.
Nàng thấy biểu tình của cô vẫn lạnh lùng, ngón tay có chút bất an gãi gãi mặt, nước mắt bị mình lau lại tụ tập một lần nữa, trong hốc mắt xoay chuyển, môi bị nàng cắn rồi lại buông ra, nửa ngày nàng mới mang theo khóc nức nở cẩn thận kêu:“ Giang Nhị...”
Kêu xong, một lúc sau nàng lại không mở miệng, cô cũng chịu đựng không tiến lên, vẫn đứng tại chỗ nhìn nàng, liền muốn cho nàng tự mình biểu đạt ý mình muốn ra.
“ Ta, sai nha” Tứ Bảo nghẹn ngào chậm rãi mở miệng, nước mắt theo đuôi mắt bắt đầu rơi xuống, nhưng vẫn nhỏ giọng tiếp tục nói:“ Ngươi đừng, đừng nóng giận, Tứ Bảo sợ, nước lạnh, mới, mới không muốn”
“Ừm, còn gì không?” Lúc này, cô mới nhẹ giọng, lên tiếng hỏi.
Tứ Bảo thấy cô ôn nhu, trong nháy mắt khóc càng lợi hại hơn, bĩu môi ồm ồm nói:“ Còn có, cùng Giang Nhị, nói, nói xin lỗi”
Lần này cô cũng không nhịn được, bước nhanh về phía trước, cầm khăn trong tay nàng nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt, vừa lau vừa nói:“ Ta có phải đã nói qua, không cần nói xin lỗi với ta?”
“ Còn có, ta cũng không có tức giận vì ngươi không chịu xuống nước”
Cô đem đầu nàng nâng lên, đau lòng vươn ngón tay đè lên mí mắt đỏ rực của nàng, còn nói thêm:“ Lại nói tiếp thì là ta xin lỗi ngươi mới đúng, biết rõ ngươi sợ nước, còn muốn ôm lấy ngươi đi vào trong nước”

Nàng nghe vậy bĩu môi lắc đầu nhìn cô, vẻ mặt không đồng ý, nàng cũng học theo động tác của cô, lấy tay sờ lên mặt cô, hai tay nhẹ nhàng đặt ở hai bên gương mặt cô, chậm rãi nói:“ Không sao a, Tứ Bảo cũng, không trách ngươi nha”
Dáng vẻ dịu dàng ấm áp của nàng làm cô cảm thấy đáy lòng mềm nhũn, nhịn không được bật cười, vỗ nhẹ tay nàng, đặt người thả ngồi thẳng trên ghế, cầm khăn giúp nàng lau sạch sẽ cát mịn ở trên chân, sau đó mang giày vào.
“ Lần sau, muốn làm gì, muốn ăn gì, phải nói ra, có biết hay không?”
“Ân ân!”
Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, nhìn Giang Nhị, rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười sau khi về nhà.
“ Buổi tối cho ngươi uống cháo cá, được không?”
Cô đi ra khỏi phòng, quay đầu lại hỏi nàng.
Tứ Bảo vui sướng đi phía sau cô, nghe vậy đối với bóng lưng cô nhẹ nhàng gật đầu, làm xong lại nghĩ tới lời nói của cô, đi theo sau nhỏ giọng đáp:“ Tốt!”
Cô rất nhanh nấu cơm chiều xong, cô lấy từ trong nhà ra một cái bàn gỗ nhỏ, ở dưới ánh chiều tà, hai người trực tiếp ngồi ngoài ngoài lều ăn cơm chiều.
Ăn xong cơm chiều, cô còn phải ra biển thả lưới xuống, không yên tâm để Tứ Bảo một mình ở nhà, nhưng tưởng tượng đến Tứ Bảo sợ nước lại thấy khó khăn.
“ Ta muốn ra biển, ngươi muốn ở nhà một mình hay cùng đi với ta?”
Cô chuẩn bị tốt ngư cụ muốn dùng, nhìn Tứ Bảo đang xoa bụng hỏi.
Tứ Bảo nghe cô hỏi mình, không chút suy nghĩ liền nói muốn đi theo.
Không nghĩ tới Tứ Bảo muốn đi theo ra biển, cô không xác định hỏi lần nữa:“ Cùng đi với ta?”
“Đúng nha” Nàng đứng dậy, nhìn cô gật đầu nói.
Lần này cô cũng không hỏi nhiều nữa, mang người đi ra bờ biển.
Thuyền cá được cô cột ở một trụ đá bên cạnh, cô ném toàn bộ lưới đánh cá lên trên thuyền, sau đó cởi bỏ dây thừng, tự mình nhảy lên thuyền.

Tứ Bảo giẫm lên hạt cát, nhìn cô lên thuyền, vội vàng duỗi tay hướng cô, tỏ vẻ mình cũng muốn lên.
“Có có, ta đây”
Giang Thụ Hân không ý kiến đối với tay nàng đang vươn ra, cô chỉ giữ chặt hai tay nàng, một chút đem người đưa lên thuyền.
“ Này không phải lên đây”
Vừa lên thuyền, nàng có chút đứng không vững lung la lung lay, nàng bất đắc dĩ đành phải nắm chặt cánh tay cô, sau đó vẻ mặt ngốc lăng nhìn cô.
Cô trở tay đem người ôm ở trước người, sau đó đỡ nàng đến boong tàu đầu thuyền ngồi xuống.
“ Ngồi xuống, lần này mà lộn xộn là có thể sẽ ngã xuống nga”
Lần này, cô thật sự cũng không có dọa nàng, dù sao thì thuyền này trôi nổi trên mặt biển, lung la lung lay, sơ ý một chút liền sẽ ngã xuống, hơn nữa Tứ Bảo còn sợ nước biển không phải sẽ đem chính mình dọa ngất sao.
Quả nhiên nàng liền ngồi ngoan ngoãn bất động ở đầu thuyền, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, biểu tình trên mặt dại ra, sắc mặt mơ hồ có chút trắng bệch.
Cả người đều ở trạng thái căng thẳng.
Cô sợ buổi tối khuya khoắt sẽ dọa sợ nàng, nên liền nghĩ tốc chiến tốc thắng, tốc độ chống thuyền nhanh hơn so với trước đây, không đầy một lát liền rời xa bờ biển.
Giang Thụ Hân thuận buồm xuôi gió bắt đầu làm việc, tất cả lưới đánh cá trên thuyền bị cô liên tiếp rải ra ngoài, trên mặt biển nổi lơ lửng mấy cái ký hiệu.
Tứ Bảo nhìn cô giăng lưới, tầm mắt cũng đi theo lưới thả vào biển, nhưng nàng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể cẩn thận chuyển động tròng mắt liếc mắt một cái.

Chờ đến khi cô chèo thuyền hướng vào bờ, nàng mới hơi xê dịch mông mình một chút.

Nhưng không nghĩ tới vừa vặn có một trận sóng đánh tới, đem thuyền cá dao động không thôi, Tứ Bảo cũng bị cái này làm giật nảy mình, cả người bị hoảng đến lăn ra ngoài về phía trước, cái trán “Bang” một tiếng đập vào boong thuyền.
“ A...”
Tứ Bảo cũng không đoái hoài tới đau, hoảng hốt sợ hãi vịn bên thuyền, sợ tới mức kêu đều không ra tiếng.
Cô cũng bị trận sóng này làm lung lay một chút, nhưng còn tốt hơn so với nàng, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, nhưng chờ khi cô ổn định lại thì đã thấy Tứ Bảo ở boong tàu lăn tới giữa thuyền.
Cô không nhanh không chậm đem Tứ Bảo kéo đến trước mặt mình, nhưng nàng đã bị dọa ngốc, ngơ ngác nhìn cô, trên đầu một khối hồng hồng, cũng không biết là có đau hay không.

“ Không có việc gì không có việc gì” Cô một tay cầm mái chèo thuyền, một tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng dỗ nàng.
Nghe được cô nói chuyện, nàng bỗng nhiên tiến vào trong ngực cô, đầu chôn ở trước người cô, giọng rầu rĩ trong ngực cô truyền ra:“ Ô ô ô, đáng sợ, ta không phải, cố ý động”
Cô đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, tùy ý an ủi cảm xúc của nàng.
“ Đừng sợ a, cái vừa rồi là sóng biển, cùng ngươi không có quan hệ”
“ Sóng biển?” Nép ở trong ngực cô nâng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, tò mò nhìn cô hỏi:“ Là cái gì?”
Cho là nàng khóc tay cô dừng lại, nghĩ không ra tiểu cô nương còn thật biết giả vờ giả vịt.
“ Sóng biển đây...!Chính là biển rộng đang nháo, cũng giống như người” Cô nghiêm trang nói hưu nói vượn với cô.
Dù sao nói với nàng những cái đó nàng cũng không hiểu, cô nghĩ còn không bằng bậy bạ dỗ nàng một trận.
“ Cáu kỉnh?” Quả nhiên Tứ Bảo cảm thấy hứng thú với cái này, quấn lấy cô tiếp tục hỏi:“ Biển rộng sau?”
“Đúng a”
Cô ở một bên mạng thuyền, trên mặt không đổi sắc lừa dối nói.
“ Biển rộng cũng cáu kỉnh a, sau đó liền có sóng biển, khiến cho ngươi té đúng không?”
“ Ân ân!” Nàng tin tưởng không nghi ngờ nhanh gật đầu, đều do sóng biển, hại nàng té đập đầu nữa nha.
Thấy thế cô lại tiếp tục nói:“ Cho nên tính tình không thể tùy tiện đùa nghịch, có phải không?”
Tứ Bảo nhanh chóng gật gật đầu nhỏ, lớn tiếng trả lời:“ Đúng nha!”
Mắt thấy sắp cập bờ, cô nắm chặt nói:“ Vậy Tứ Bảo cũng thế, tính tình không nên tùy tiện nháo ầm ĩ, có được không?”
Lời nói tiếp theo vô cùng tự nhiên, Tứ Bảo không chút do dự nhanh chóng gật gật đầu.
Chờ đến khi cô ôm nàng xuống thuyền, nàng mới hậu tri hậu giác nhớ lại, nàng nắm ống tay áo cô, nghiêm túc nói:“ Ta, mới không có, cáu kỉnh đâu”
Cô bị níu ống tay áo có chút buồn cười nhìn nàng, cũng không phản bác, mang theo nàng vừa đi vừa nói:“ Vâng Vâng vâng”.