Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 20: C20: Chương 20




Chờ đến khi xe ngựa Giang gia đi xa dần, Dư đại nương mới lưu luyến không thu hồi tầm mắt.

Ở bên ngoài điên cả ngày Dư Ngũ Nha cũng đã trở về nhà, nhìn thấy chiếc xe ngựa từ nhà mình rời đi, kinh ngạc lại hâm mộ đến miệng không khép được.

Ngũ Nha đi theo Dư đại nương vào nhà, hoàn toàn không nhận ra không khí trong nhà không giống thường ngày.

Nó đi theo phía sau Dư đại nương tò mò hỏi:" Nương, chiếc xe ngựa kia làm gì, sao thấy nó từ nhà chúng ta rời đi vậy?"

Vốn tiểu nữ nhi tò mò vấn đề, nhưng Dư đại nương nghe vậy, chỉ cảm thấy một trận hỏa khí từ đáy lòng nảy lên.

" Sự việc trong khoảng thời trước, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi cũng đừng tưởng rằng ta không nhớ rõ"

Nhắc tới khoảng thời gian trước, Ngũ Nha lập tức khẩn trương, lắp bắp mở miệng:" Nương, ngài đang nói chuyện gì a?"

Dư đại nương thấy nó giả ngu thì nhịn không được giơ tay muốn đánh nó, nhưng mới nâng quá đỉnh đầu thì bực bội buông xuống.

" Ta không biết đã dạy ngươi chưa, biết sai thì sửa, nhưng vì cái gì ngươi còn cố tình nói dối?" Mặt bà đầy thất vọng nhìn Ngũ Nha, vô cùng đau đớn nói.

Ngũ Nha sợ hãi rút thân mình lại, khuôn mặt vàng như nến có một tia quật cường, hướng về phía bà hô to:" Ngươi dạy ta cái gì, ngươi cả ngày chỉ nhìn cái nhà đầu ngốc Tứ Bảo kia, ngươi có quản ta sao?"

" Bang" một tiếng, bàn tay vốn đã buông xuống của bà lại thẳng tắp đánh lên mặt Ngũ Nha.

Ngũ Nha bị đánh mặt nghiên qua một bên, nó không thể ngờ nhìn Dư đại nương mặt đầy phẫn nộ, nhịn không liền bắt đầu gào khóc lớn lên:" Ngươi đánh ta? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?"

Dư đại nương bị nó làm tức giận không nhẹ, nghe được lời này lại muốn đánh nàng, Đại Bảo một bên nhìn không được liền ngăn cánh tay bà lại, mở miệng có chút khuyên can:" Nương, xin bớt giận, đánh nàng cũng vô dụng, có chuyện gì thì nói thật tốt đi"

Nhưng Ngũ Nha căn bản không thấy cảm kích mà trừng mắt nhìn Đại Bảo nức nở nói:" Ngươi đừng ngăn cản nàng, dù sao các ngươi đều không thích ta, cùng lắm thì nàng đánh chết ta thôi "

Đại Bảo cũng không để bụng lời nói của nó, đỡ Dư đại nương đang thở gấp vào phòng, cũng không nhìn Ngũ Nha thêm một cái, để cho một mình nó đứng ở trong sân tức giận.

Tú Liên cũng không nói thêm cái gì, mắt nhìn Ngũ Nha rồi vội đi theo vào phòng.

Trong phòng Dư đại nương ngồi trên ghế nhịn không được khóc thành tiếng:" Ta đây là đã tạo ra cái nghiệt gì a..."


Đại Bảo đưa tay để Tú Liên tới đỡ Dư đại nương, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng bà, khuyên giải an ủi nói:" Nương, không có việc gì, đều sẽ tốt lên"

Nhưng tưởng tượng đến tình huống hiện tại trong nhà, Đại Bảo cũng không dám tin tưởng lời nói của chính mình.

Dư lão hán cùng Nhị Bảo cả người bị thương nằm ở trên giường, xuống không nổi. Mà Ngũ Nha hàng năm thiếu sự dạy dỗ trở nên phản nghịch không thôi. Có lẽ điều duy nhất đáng ăn mừng có lẽ là việc Tứ Bảo không cần phải tiếp tục ở Dư gia chịu khổ.

Cảm xúc đè nén trong lòng Dư đại nương, tại giờ phút này bà không nhịn được ghé vào bả vai Tú Liên khóc rống lên.

Đại Bảo nhìn đến cổ họng căng lên, trong lòng chua xót không thôi, nhưng hắn là một người nam nhân, ở ngay lúc này tuyệt đối không thể ngã xuống.

Ngoài phòng, Ngũ Nha vẫn quật cường đứng đó, Đại Bảo nhìn nó, lòng tràn đầy thất vọng lại không thể làm gì, hắn cũng rõ, khi Tứ Bảo còn ở nhà tâm tư bà đều đặt trên người Tứ Bảo, cứ như vậy mà sẽ xem nhẹ Ngũ Nha, do đó dẫn tới Ngũ Nha biến thành như bây giờ.

" Đừng ngoan cố, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi" Đại Bảo cũng không biết nói cái gì, bồi Ngũ Nha đứng ở bên ngoài bình tĩnh chút, mới từ trong cổ họng nói ra một câu khô cằn.

Bất quá lúc này Ngũ Nha cũng không kháng cự, đôi mắt nó đỏ rực nhìn Đại Bảo, sau đó đi về phòng của mình.

Dư đại nương cũng đã bình phục cảm xúc lại, thấy Ngũ Nha cũng không nói với nó lời dư thừa nào, bất quá cũng không phát giận với nàng nữa.

Hai mẹ con ở trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Ngũ Nha nhịn không được, khóc lóc nhào vào trong ngực bà, nghẹn ngào nói xin lỗi với bà:" Thực xin lỗi, nương, ta sai rồi"

Dư đại nương ôm tiểu nữ nhi trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng.

Nói đến cùng, Ngũ Nha cũng chỉ là một nữ hài mới mới tuổi, vẫn thích làm nũng trong lòng mẫu thân muốn ôm một cái, có lẽ tình cách của nó quá xấu, đã làm nhiều việc sai nhưng chỉ cần bà còn sống một ngày, liền có nghĩa vụ dạy cho nàng biết cái gì là đúng, cái gì là sai.

Bà chỉ hi vọng tất cả đều này còn có thể kịp.

Bên kia ở đầu đông thôn, ở trong bóng đêm có một chiếc xe ngựa ngừng ở trước cửa một căn nhà lớn.

Giang Thục Vân dẫn đầu từ trên xe ngựa đi xuống, giơ lồ ng đèn đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhấc mành xe ngựa lên chờ Giang Thụ Hân đi xuống.

Mà Giang Thụ Hân hơi hơi cong người, đem Tứ Bảo đang ngủ ngon lành từ trên xe ngựa ôm xuống.


Giang Thục Vân đốt đèn lồ ng đi phía trước, gõ gõ cửa lớn, trong chốc lát, cửa được người bên trong mở ra, chính là người mà sáng nay cùng cô rời khỏi Dư gia, Lý Sở.

Lý Sở đầy cửa ra liền nói:" Rốt cuộc cũng đã trở lại, tiểu Thượng đã đi ngủ rồi"

Tiếng nói có chút lớn, kinh động đến Tứ Bảo trong ngực cô, làm nàng có chút không kiên nhẫn nhíu mày, thấy sắp tỉnh dậy.

Cô vội vàng đem đầu Tứ Bảo đè vào trong lồ ng ngực mình, khó chịu trừng mắt nhìn Lý Sở làm y giật mình hoảng sợ.

Lúc này, Lý Sở mới ý thức được hành vi của mình không ổn, liền ăn nói khép nép xua xua tay, giương miệng làm khẩu hình xin lỗi.

Giang Thục Vân mang tay nải nhỏ của nàng từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn hai người ở cổng, nhỏ giọng thúc giục:" Đứng ở cổng làm thần giữ cửa?"

Nói xong cũng mặc kệ hai người kia, tự mình tiến vào trong viện.

Giang Thụ Hân ôm lấy người cẩn thận đi vào trong nhà, Lý Sở ở sau lưng cô vào nhà, tiện thể đem cửa nhà đóng lại.

Giang Thục Vân dẫn Giang Thụ Hân tiến vào phòng cô, ra hiệu cho cô nhanh đặt người lên giường ngủ, còn chị thì để tay nảy xuống rồi rời đi.

Bởi vì Tứ Bảo bị ôm về đây trong lúc ngủ nên cũng không có mang giày, cô liền trực tiếp đặt người lên giường, chuẩn bị kéo chăn đắp cho nàng thì mới phát hiện, tiểu cô nương không biết đã tỉnh từ lúc nào, giờ phút này mở to mắt mơ màng nhìn cô.

Giang Thụ Hân chống tay lên gường hỏi nàng:" Làm sao vậy?"

" Giang Nhị". Tiểu cô nương ngơ ngác kêu cô.

" Ừm, ở đây".

Giang Thụ Hân không biết nàng đây là làm sao vậy, đứng bên mép giường, ôn tồn cùng nàng nhỏ giọng nói chuyện.

Tứ Bảo có chút mờ mịt nhìn bốn phía, có lẽ là hoàn cảnh có chút xa lạ, nàng sợ hãi trốn vào trong chăn, không biết làm sao nhìn cô, bộ dáng có chút khẩn trương.

" Nương đâu?"


Nghe nàng hỏi Dư đại nương, trong lúc nhất thời cô ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào.

" Mẹ ngươi...Còn ở nhà, ngươi cùng ta ở đây ngủ nghỉ được không?"

Nghe vậy nàng mếu miệng, không cao hứng nhìn cô, cô thấy vậy cho rằng nàng muốn khóc, vội giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

" Không thể khóc, đã nói cùng ta về nhà"

Nàng không hiểu đem tay cô lấy ra, nhìn bốn phía có chút chần chờ nói:" Không khóc, này không phải, không phải, nhà ngươi"

Cô thấy thế mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô đứng thẳng người, chỉ chỉ cửa nhà cho Tứ Bảo thấy, giải thích với nàng:" Vậy là tốt rồi, đây là nhà đại tỷ ta, ngày mai tỉnh ngủ liền mang ngươi đi về bờ biển, có được không?"

Chờ cô nói hết lời, nàng cũng không có đáp ứng hay cự tuyệt, chỉ là mới lạ nhìn ngắm bốn phía, tỉ mỉ đem bài trí trong phòng đánh giá một phen.

Rồi sau đó nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo cô, ngửa đầu nhỏ giọng nói:" Ta đói".

Cô bị hành động nhỏ của nàng làm dở khóc dở cười, nhưng vẫn tốt tính chiều nàng, chỉ cần không nháo muốn tìm Dư đại nương, thì chuyện gì cũng dễ nói.

" Vậy ta lấy cho ngươi một chút điểm tâm, ngươi ở trong phòng ngoan ngoãn đợi ta?"

" Tốt ~" Nàng mở miệng đáp ứng, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ cô lấy đồ ăn ngon lại đây.

Đáng tiếc, cô tìm khắp nhà cũng không tìm thấy một loại điểm tâm nào, đành phải vén tay áo đi vào bếp.

Mà Giang Thục Vân và Lý Sở đang ở trong một gian phòng khác.

Trên giường có hai nữ oa một lớn một nhỏ nằm, Giang Thục Vân từ trên giường ôm lấy nữ hài nhỏ kia, đó là Giang Thượng đã ngủ say.

Chị hướng tới Lý Sở đang đứng ngốc ở đó, ôn nhu nói:" Hôm nay làm phiền ngươi, sắc trời đã tối, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi"

Lý Sở cũng không chút khách khí đồng ý, mắt y nhìn nữ nhân ôn nhu ôm hài tử trước mắt, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi ẩm ướt, ngay sau đó ánh mắt nhanh chóng từ trên người Giang Thục Vân dời đi, rơi vào trên người muội muội Lý Niệm đang ngủ say trên giường.

Ho nhẹ một tiếng, Lý Sở đưa Giang Thục Vân đến cửa phòng, nói nhẹ với chị:" Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút"

Giang Thục Vân nhẹ nhàng gật đầu với y, rồi ôm hài tử trực tiếp đi về phòng mình.

Mà Lý Sở vẫn ngây ngốc ở cửa nhìn chằm chằm bóng dáng chị rời đi, cô từ trong phòng bếp bưng chén ra tới vừa lúc thấy cảnh này, không chút che giấu cười khẽ một tiếng.


" Lý Sở, ngươi có chút tiền đồ được không?"

Lý Sở liếc cô một cái, không thèm quan tâm, mở miệng nói:" Ngươi biết cái gì, ngươi đêm hôm khuya khoắt còn muốn ăn?"

Cô nhấc chén trong tay với y, chỉ chỉ phòng mình, bất đắc dĩ thở dài:" Tứ Bảo đói"

" Thôi đi, ngươi mới là người không có tiền đồ" Lý Sở nghe vậy, không kìm được cười một tiếng, ngay sau đó "bang" một tiếng đem cửa phòng đóng lại, rồi đi vào phòng.

Cô cũng không để bụng nhìn cửa phòng đóng kia, bưng chén đi về phòng mình.

Vừa vào phòng, mắt Tứ Bảo liền nhìn chằm chằm tay bưng chén của cô, rất nhanh đôi mắt rơi xuống trong chén, cái miệng nhỏ nhịn không được bắt đầu nuốt nước miếng, nhìn thấy chính là một bộ dáng quá đói.

Cô thấy nàng như vậy, dứt khoát cầm chén đi đến trước mắt nàng:" Hôm nay không có bánh ngọt, tạm chấp nhận một chút ăn chén mì đi"

Nàng chưa ăn qua mì sợi, nhìn thấy trong chén đầy những đồ vật sợi trắng, tò mò lại vội vàng đưa tay muốn lấy.

" Muốn ăn"

Thấy nàng muốn lấy tay cầm, cô vội bưng chén tránh ra sau một chút, cầm lấy đũa kẹp mì sợi lên, giơ lên trước mặt nàng, đút nàng ăn.

Tứ Bảo không chờ nổi liền há miệng đón lấy, lại bị nước canh làm bỏng đến run lên, nhấp môi vô cùng ủy khuất nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng cô rơi lộp bộp, xong rồi, đã quên nhắc nhở cô nương ngốc chú ý nóng.

" Ta thổi cho ngươi một chút, thổi một chút liền không nóng"

Nói rồi cô liền đem đũa kẹp mì sợi lên đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, rồi nhét vào trong miệng nàng, lúc này nàng mới ngừng ủy khuất.

Không biết là lần đầu ăn mì sợi cứng cứng hay sao, nàng vẫn giống như trước đây đem đồ ăn trong miệng ngậm lấy, hoàn toàn không có động tác nhai nuốt, cái này làm cho cô lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, thì tô mì này phải ăn tới khi nào?

" Ngươi dùng răng cắn, đem mì sợi cắt đứt mới có thể nuốt, nuốt vào rồi mới có thể ăn tiếp" Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, ra hiệu cho nàng dùng răng đem đồ ăn nhai nát.

Tứ Bảo nghe được nuốt vào rồi mới có thể ăn tiếp, đem tay cô đang ấn cằm mình đẩy ra, cái miệng nhỏ liền chậm rãi nhai, tỉ mỉ đem mì sợi bên trong miệng nhai nát, từng chút nuốt hết vào, sau đó không kịp chờ liền há miệng với cô, ra hiệu cho cô nhanh chóng đút mình.

Cô biết đồ ăn đối với nàng có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng cũng không nghĩ tới có tác dụng như vậy, cô lắc đầu, từng chút đem mì sợi đút cho nàng.

Có lẽ là lần thứ nhất bị bỏng, trong lúc nàng há miệng chờ mì, đều sẽ bĩu môi thổi nhẹ mì sợi một hơi rồi mới yên tâm ngậm lấy.