Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 15: C15: Chương 15




Đối với Lý Sở, cô lười giải thích nhiều, là thật là giả, dăm ba câu làm sao có thể nói rõ được.

Lý Sở thấy cô chỉ lo nấu cháo, không có mở miệng tình toán, không khỏi hỏi lại:" Thật sự thích cô nương kia?"

" Không thích" cô đáp lời rất nhanh, tầm mắt vẫn luôn nhìn vào trong chén, nhìn không chớp mắt:" Không cần nghĩ phức tạp như vậy, bất quá tuổi tác của ta như vậy, có người cùng ta sinh hoạt, thực bình thường"

Lý Sở nghe lời cô nói, có chút buồn bực gãi gãi đầu, không thích còn có thể sinh hoạt cùng một chỗ sao?

Ngược lại như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hướng tới cô lớn tiếng reo lên:" không phải, tuổi cái gì? Ngươi mới 22 còn đã đã 25, ta còn chưa nói cái gì?

" Đó chính là ngươi không có tiến bộ" cô múc cháo ra chén, thanh âm nhàn nhạt nói.

Một câu làm Lý Sở ở bên cạnh nghẹn đến mức đấm ngực dậm chân.

Cô cũng lười quản nàng, bưng chén còn nóng vào phòng ngủ.

Trong phòng, nàng đã tỉnh, ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng thấy được cô đang cùng nói chuyện với một người mà nàng không biết nhưng nữ nhân kia rất đẹp.

" Tỉnh? Trước tiên đi rửa mặt" cô vào phòng, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, lại giúp nàng lấy nước đưa nàng rửa mặt.

Lý Sở đi theo cô cùng vào nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng ngồi ở đó với gương mặt bị thương, không khỏi tiếc hận nói:" Ai u, một tiểu cô nương đẹp như vậy mà bị đánh thành dáng vẻ này, ra tay thật tàn nhẫn mà."

Trên tay nàng cầm cái muỗng, khó hiểu nhìn nữ nhân đang nói kia, nhìn một hồi lâu, ánh mắt lại chuyển qua trên mặt cô, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó gật đầu.

Vẫn là Giang Nhị đẹp mắt hơn!

Y không chút nào hay biết nàng đang so sánh y với cô, mà cuối cùng y còn thua cả cô, y chỉ cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc gật đầu của nàng vừa ngoan vừa ngốc, nhịn không được liền đưa tay nhéo mặt nàng.

Bất quá cô lại nhanh tay lẹ mắt ngăn lại:" Không nhìn thấy trên mặt nàng bị thương sao?"

Lý Sở cũng không để ý, cười cất cao giọng nói:" Ta sai ta sai, ta muốn nói, con mẹ nó Dư gia này cũng thật sự là không biết xấu hổ"

Lý Sở nói ra một câu th ô tục, chọc đến nàng nhăn mày lại, không vui vẻ nhìn y.


Cô ở bên cạnh uống cháo nhàn nhạt lên tiếng:" Đừng nói th ô tục, dạy hư tiểu hài tử"

Nàng vẫn còn bất mãn, nuốt xuống cháo ngậm trong miệng, nhỏ giọng nói:" Nàng hung".

"Ừm" Cô tự nhiên nói tiếp, ngẩng đầu nhìn Lý Sở:" Nghe được không, ngươi rất hung dữ"

"...."

Lý Sở nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa, sắc mặt đã nhanh biến thành màu đen như đích nồi.

Cuối cùng dứt khoát không nói lời nào, ngồi xuống cùng hai người yên lặng uống cháo.

Bên này trong lều cá hài hòa yên tĩnh, còn đầu bên kia trong nhà Dư gia thì không yên ổn như vậy.

Sáng sớm, Dư Đại Bảo dẫn theo vợ và con trai từ nhà mẹ vợ trở về, đã thấy trong nhà lung tung ngổn ngang, bừa bộn đầy đất.

Dư lão hán nằm trong nhà chính hút thuốc lá, Dư Nhị Bảo cùng Dư Ngũ Nha không thấy bóng dáng, Dư đại nương cả người bị thương nắm trong phòng không ai để ý tới.

Dư Đại Bảo không biết trong nhà xảy ra chuyện chuyện gì, còn muội muội ngốc kia cũng không biết đã đi đâu, người mẹ trước mắt mình cũng không biết ai đánh thành như thế này.

" Nương, người đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Dư Đại Bảo ngồi xổm bên cạnh hỏi, tiếng nói thô kệch mang theo run rẩy, hắn không có cách nào chỉ biết nhìn chằm chằm Dư đại nương ở trên giường.

Dư đại nương trên giường run bần bật, cũng không biết là đau như thế nào, giãy dụa muốn ngồi dậy, Tú Liên vội buông nhi tử trong ngực xuống, tiến lên nâng bà dậy.

"Ngài ngồi dậy chậm một chút"

Dư đại nương được đỡ ngồi dậy, che ngực ho khan vài tiếng, cực kỳ suy yếu mở miệng:" Cha ngươi hắn, hắn điên rồi, hắn muốn đem Tứ Bảo bán cho người không chuyện ác nào không làm Trương què, nhanh đi tìm Tứ Bảo!"

Nói rồi muốn xuống giường, bị Đại Bảo ngăn lại, từ trước đến nay hắn luôn trung thực hiếm thấy phẫn nộ lần nào, nhưng hắn muốn ổn định cảm xúc của Dư đại nương trước:" Nương ngài đừng có gấp, thân thể quan trọng, còn về Tứ Bảo chờ một lát ta liền đi tìm, ngài trước tiên đem thân thể dưỡng tốt"

Cả người Dư đại nương đầy vết thương to nhỏ đau đến sắc mặt bà tái nhợt, Tú Liên đỡ bà một lần nữa nằm xuống, bà còn không yên tâm dặn dò:" Nhất định phải tìm được Tứ Bảo, nàng một mình chạy ra ngoài"


Đại Bảo gật đầu đồng ý, để Tú Liên ở lại trong phòng chăm sóc Dư đại nương, còn mình thì đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đi đến nhà chính, Dư lão hán nằm đó như một con heo chết hít mây nhả khói, Đại Bảo đứng trong sân bình tĩnh nhìn ông, cũng không nói gì quay người liền muốn đi ra ngoài cửa.

Lại bị Dư lão hán cất giọng gọi lại:" Như thế nào, trở về thấy lão tử này cũng không để ý?"

"Không có" Đại Bảo vẫn như cũ đứng tại cửa sân, mặt đen thui không có động tác khác.

Dư lão hán đem tẩu thuốc trong tay đặt lên bàn rồi ngồi dậy, vẻ mặt ông khó chịu nhìn Đại Bảo, trong lòng lại đang cân nhắc một chuyện khác.

Hôm qua Tứ Bảo chạy, Trương què đã phát một trận lửa giận thật lớn với ông, đừng nói hồ nước kia, ngay cả mười lượng bạc kia hắn cũng lấy lại, làm ông tức giận không thôi.

Con trai thứ hai không biết lo, sáng sớm đã dẫn Ngũ Nha ra ngoài lêu lổng đi chơi, còn con trai lớn trước mắt mới về nhà liền cho ông một sắc mặt, trong lòng càng khó chịu, một người hai người, đều là bạch nhãn lang không tim không phổi.

"Nói như thế nào thì ta cũng là cha ngươi, ta mới là gia chủ nhà này, ta làm tất cả đều vì cái nhà này, nếu ngươi lại bày sắc mặt với lão tử, lão tử cho ngươi lăn ra khỏi Dư gia có tin hay không?"

Nghe lời của Dư lão hán nói ra, Đại Bảo chỉ cảm thấy lòng càng tức giận thêm, nhưng hắn ăn nói vụng về không biết phản bác thế nào, chỉ có thể không cam lòng nói:" Nhưng Tứ Bảo là con gái ruột của ngươi"

" Câm miệng, con gái ruột không phải gả chồng sao? Ta làm cha thay nàng tìm người gả cũng sai sao?" Dư lão hán không để bụng nói.

Tay Đại Bảo xuôi bên người nắm chặt thành quyền, cắn răng nói:" Trương què kia cũng được coi là người trong sạch?"

Câu nói này lập tức chọc giận Dư lão hán, ông không kiên nhẫn đứng dậy, đi vào trong sân hướng Đại Bảo chửi ầm lên:" Ngươi còn dám mạnh miệng? Ta thấy ngươi là không có để lão tử vào mắt "

Nói rồi liền động thủ muốn đánh Đại Bảo, mặc dù Đại Bảo trung thực nhưng không phải ngốc, bàn tay Dư lão hán đang giơ cao bị hắn dùng cánh tay ngăn lại, không ngăn cản còn tốt, cản lại làm Dư lão hán làm hỏa khí lòng càng dâng lên, ông cứ liên tiếp dùng tay đấm vào người Đại Bảo.

Dù Đại Bảo có sức lực lớn nhưng cũng không thắng nổi động tác của Dư lão hán, trên người bị đấm mấy quyền liên tiếp, nhưng hắn cũng không đánh trả, cứ như vậy chịu đựng.

Một lát, Dư lão hán đã đánh thoải mái liền dừng tay lại, tay chống nạnh há mồm t hở dốc, hướng về Đại Bảo nói:" Ta biết ngươi muốn đi tìm Tứ Bảo, muốn đi thì đi nhanh lên, đem người trở về cho ta"

Dư Đại Bảo xoa xoa vết máu ở khóe môi cũng không lên tiếng, hắn biết Dư lão hán vẫn chưa từ bỏ tâm tư đem bán Tứ Bảo, thế là cũng không nóng vội đi ra ngoài tìm người, nói không chừng Tứ Bảo ở bên ngoài sẽ an toàn hơn ở trong nhà.


Dư lão hán thấy thái độ hắn không hề dao động thì tức giận nghiến răng, chỉ vào cổng rồi không kiên nhẫn quát Đại Bảo:" Còn không mau đi?"

" Ôi ôi ôi, đây là ăn phải pháo lớn như thế nào mà lại nhiều hỏa khí như vậy, xem ra chúng ta tới thật không đúng lúc a!" Phía sau chỗ cửa lớn nơi Dư lão hán đang chỉ truyền đến một giọng nữ cười vui vẻ.

Sau đó nửa gương mặt mang theo ý cười của Lý Sở lộ ra từ cửa, cười đến ôn hòa, nói ra lại chọc Dư lão hán tức giận phùng râu trợn mắt.

"Ngươi là ai?"

Lý Sở là người trên trấn, căn bản trong thôn không có nhiều người nhận biết nàng, Dư lão hán càng chưa thấy qua.

" Ta là ai không quan trọng, nghe nói nhà các ngươi bán nữ nhi?" Lý Sở thu hồi ý cười trên mặt, một bộ dáng thương nhân tràn đầy nghiêm túc hỏi Dư lão hán,

Dư lão hán nghe vậy liền sững sờ, mặt vốn đang phẫn nộ, lúc này đã bài trừ hiện ra một ý tứ sâu xa cười:" Chẳng lẽ cô nương mua khuê nữ nhà ta?"

Trương què kia cũng không phải là cái thứ tốt gì, Tứ Bảo chạy, lúc này liền đem mấy lượng bạc vội vàng lấy trở về, còn chỉ vào mũi ông mắng không giữ lời, còn nữ tử trước mắt ăn mặc vải dệt thượng đẳng hoàn toàn không thể so sánh.

Lý Sở đối với lời nói không biết xấu hổ của ông cũng không biểu hiện gì nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy chán ghét, y thực sự không nghĩ ra trên thế gian này vì sao có một phụ thân vô sỉ như vậy.

"Được rồi, đừng nhiều lời" Giang Thụ Hân vẫn luôn đứng ngoài cửa lúc này mới đi vào, gương mặt cô lạnh lùng, chắp tay sau lưng nhìn Dư lão hán.

Không hiểu sao, Dư lão hán bị cô nhìn thì toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, ông có chút sợ hãi nhìn cô, mặc dù là nữ nhân nhưng trong nhà cô có tiền, làm người kiêu ngạo bất thường, đã từng có một kẻ ngoài thôn làm việc tại Giang gia, tay chân không sạch sẽ có ý đồ khi dễ Giang lão đại Giang Thục Vân, lại bị Giang Nhị dùng xiên bắt cá xiên qua đùi, từ đó về sau liền không thấy người đó nữa.

Từ đó về sau, đại đa số nam nữ già trẻ trong thôn nhìn thấy Giang Nhị đều sẽ đi đường vòng, sợ sẽ chọc giận nàng, loại người như Dư lão hán chỉ dám hành hạ người nhà cũng như thế.

"Ngươi rất sợ ta?" Cô giống như cảm nhận được ánh mắt khẩn trương của Dư lão hán, trong mắt xẹt qua một tia không hiểu, mình dọa người như vậy sao?

Dư lão hán cố giả bộ trấn định ho khan một cái, ông cũng chỉ nghe dân làng trong thôn nói về sự kia, giờ phút này đứng trước mặt ông cũng chỉ là một tiểu cô nương gầy gò suy nhược thôi.

" Không biết Giang Nhị vô duyên vô cớ tới nhà ta làm cái gì?"

" Mua khuê nữ nhà ngươi" Giang Nhị thấy thế cũng không vòng vo với ông, không chút suy nghĩ liền nói ra.

Nói xong cô mới ý thức được không đúng, Lý sở đã trực tiếp dùng cánh tay chọc khuỷu tay cô, không thể tin nhìn cô.

Cái này làm Giang Thụ Hân có chút không kiên nhẫn thở hắt ra, muốn nói mua kỳ thật cũng không sai, nhưng dường như nói như vậy với phụ thân của người ta thì liền lộ ra cô còn vô sỉ hơn người phụ thân mà Tứ Bảo không muốn gặp mặt này.

Bất đắc dĩ, cô lại thay đổi một cách nói chuyện khác:


" Trương què cho ngươi bao nhiêu bạc?"

Lần này Dư lão hán tỉnh táo lại, hắn nghĩ không ra nha đầu ngốc kia còn có thể đụng vào vị đại Phật gia Giang Nhị này.

"Hai mươi lượng!"

Dư lão hán mặt không đổi sắc nói ra số lượng này, hắn tin tưởng đối với gia tài của cô thì hai mươi lượng tuyệt đối là dư dả.

"Mười!" Tứ Bảo vẫn luôn trốn tránh ở cửa đột nhiên chui ra, trốn phía sau lưng cô, gân cổ lên hô.

Ngày đó nàng nghe Dư lão hán cùng Trương què giao dịch, Trương què rõ ràng là cho mười lượng bạc.

Dư lão hán hiển nhiên không biết Tứ Bảo ở đây, ông hung hăng nhìn chằm chằm nàng, trên mặt biểu tình dữ tợn.

Cô không dấu vết đem Tứ Bảo che ở sau lưng, cười như không cười mở miệng:" Như thế nào? Còn muốn tại đây lên giá?"

"Phốc"

Lý Sở không nghẹn lại bật cười.

Dư lão hán tức giận đến đỏ mặt tía tay:" Trương què kia còn mang theo một hồ nước đấy!"

Cô cũng lười cùng ông tranh luận, hồ nước thì Giang gia có rất nhiều, chẳng qua nó đều là của đại tỷ, cô không làm chủ được nhưng là bạc thì cô vẫn có.

" Hai mươi lượng liền hai mươi lượng, nhưng mà ta cũng không thật sự vô sỉ muốn đem người mua về, coi như là cưới nàng cho Dư gia các ngươi thêm sính lễ"

Dư lão hán thấy cô dễ nói chuyện như vậy, lúc này nổi lên tâm tư khác:" Tứ Bảo nhà chúng ta chính là hoàng hoa đại khuê nữ, muốn cưới hai mươi lượng làm sao có thể?"

Thấy hắn mặt dày vô sỉ như vậy, trong lòng cô cùng Lý Sở không khỏi cười lạnh, thật là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cô đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, thì người trầm mặc ít nói Dư Tứ Bảo đột nhiên hướng tới trong sân mở miệng:" Nương!"

Làm cả đám người nhìn vào hướng trong sân nhìn, Dư đại nương được Tú Liên nâng đỡ run rẩy đi vào sân, bà ở trong phòng nghe thấy ngoài nhà chính tranh chấp, lập tức kêu con dâu đỡ mình xuống giường.

Dư đại nương trông thấy Tứ Bảo trốn sau lưng cô, giọng nói nghẹn ngào nhìn Tứ Bảo lớn tiếng gọi:" Tứ Bảo!"

Tứ Bảo nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, sau đó trề môi gọi bà:" Nương...."